Ông Xã Đừng Quá Gấp

Chương 29 - Chương 29

/37


Vương Triển Nghệ xinh đẹp cười, vừa giống như trêu chọc, giọng điệu hơi kì quái, nói: Yên tâm, bây giờ em đi lấy thuốc của anh và thuốc của cô ấy rồi đưa tới cho nhị ca!

Vương Triển Nghệ nói xong liếc nhìn Viêm Cảnh Hi một, liền ra cửa.

Lục Mộc Kình quay người đối mặt với Viêm Cảnh Hi, chăm chú hỏi: Chuyện này cô nghĩ tôi ra mặt giúp cô như thế nào?

Viêm Cảnh Hi cả kinh: Ra mặt gì?

Cô không giống người bị ức hiếp chỉ biết khóc! Lục Mộc Kình phán đoán nói.

Viêm Cảnh Hi ý thức được anh nói ra mặt là chuyện Lục Hữu Nhiễm đánh cô, nhợt nhạt cười, trong mắt thoáng qua một tia giảo hoạt giấu ở đáy mắt trong suốt.

Cô nhét đồ vào trong tay Lục Mộc Kình, nhẹ nhõm nói: Tôi cũng không giống như cần người khác ra mặt mới có thể hả giận. Thay đồ đi, tôi đưa Lục tiên sinh về trường, đúng rồi...

Viêm Cảnh Hi có chút muốn nói lại thôi, nghĩ đến cùng anh sớm chiều đối mặt, cô liền cảm thấy bối rối: Trường học phái tôi đến chăm sóc cơm áo ngủ nghỉ cho Lục tiên sinh, có thể trong một tháng tôi và anh. . . sẽ ở cùng một chỗ.

Ở cùng một chỗ? Lục Mộc Kình nhìn về phía Viêm Cảnh Hi, ý nghĩa sâu xa lặp lại mấy chữ này.

Sắc mặt cô ửng đỏ, cụp mắt xuống, ánh mắt lóe ra, dù trên mặt bị thương nhưng như trước không làm giảm linh khí của cô.

Lục Mộc Kình nhíu mày nói: Giáo sư Dương nói sẽ có học sinh tới chăm sóc cơm áo ngủ nghỉ cho tôi, tôi đã cự tuyệt.

Viêm Cảnh Hi thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt tươi sáng nhìn về phía Lục Mộc Kình.

Lục Mộc Kình giương lên khóe miệng, ánh mắt sáng rực khóa lấy cô, Nhưng mà, tôi ở trường học xác thực cần một trợ lý nên lại đồng ý.

Viêm Cảnh Hi: ...

Viêm Cảnh Hi nhấp hé miệng, không vui liếc nhìn anh, anh cố ý chơi cô!

Lục Mộc Kình khẽ nở nụ cười, rất thích bộ dáng chân thực này của cô đối mặt với anh.

Anh cầm đồ lên Không ngại thì ở ngoài đợi đi. Tôi thay quần áo.

Lục tiên sinh. Viêm Cảnh Hi gọi một tiếng, trong mắt thoáng qua một tia giảo hoạt, nói: Lúc đi ra tôi đụng phải Lục Hữu Nhiễm, nói với anh ta chuyện anh không có đồ mặc, còn đưa ví tiền của anh cho anh ta.

Hả? Lục Mộc Kình nhíu chân mày, liếc nhìn đôi mắt sáng dao động của cô.

Viêm Cảnh Hi liếc nhìn quần áo trong tay Lục Mộc Kình, hỏi: Anh đoán xem, đồ này có phải anh ta đã mặc qua rồi không?

Lục Mộc Kình khóa lấy bộ dạng nghịch ngợm của cô, trong mắt xẹt qua một tia mê mị, càng thêm thâm thúy, nói: Vậy làm phiền cô mua lại đồ cho tôi.

Viêm Cảnh Hi giơ khóe miệng, cảm giác như tự mình đào một hố để mai phục chính mình: Đùa anh thôi, ví tiền và hóa đơn đều ở trong túi, tôi đi đây, anh thay quần áo đi.

Viêm Cảnh Hi quay người đi ra, giúp anh đóng cửa.

Lục Mộc Kình chờ cô đóng cửa lại, từ trong túi lấy điện thoại di động ra, gọi cho giáo sư Dương.

Điện thoại kêu ba tiếng liền trả lời.

Mộc Kình. Giáo sư Dương thái độ đặc biệt thân thiện gọi.

Lần trước thầy nói học sinh kia tên gì? Lục Mộc Kình như có điều suy nghĩ hỏi.

A, là Viêm Cảnh Hi, nói này Mộc Kình, em xem, em chọn nhà trọ tương đối bất tiện, buổi tối đói bụng căng tin cũng không thể đưa cơm qua, cho dù bên ngoài đưa vào cũng không quá thuận tiện, lần trước nói cho em học sinh này vừa vặn biết nấu ăn, em có muốn nghĩ thêm một chút không? Giaó sư Dương cười hì hì hỏi.

Ừm? Lục Mộc Kình trầm mặc ba giây: Vậy được rồi, tối hôm nay cô ấy có thể tới ở.

Lục Mộc Kình cúp điện thoại, nét mặt biểu lộ một nụ cười nhạt.

Viêm Cảnh Hi đứng ở cửa, hai y tá đi qua, vừa đi vừa nói chuyện phiếm.

Cô gái kia thật đáng thương, nghe nói đã yêu phú nhị đại còn mang thai, thế nhưng phú nhị đại kia lại muốn lấy người khác, cô bé


/37