Ông Xã Đừng Quá Gấp

Chương 30 - Chương 30

/37


Viêm Cảnh Hi cảm thấy kinh hoàng cũng không cần phải trấn tĩnh, giả bộ mạnh mẽ mắt mang ý cười nhếch môi hỏi: Giáo sư Lục ngài đang muốn nói gì?

Bộ dáng của cô hiện giờ giống như hồ ly giảo hoạt vừa đề phòng vừa ngụy trang khắp nói dơ tay đẩy anh ra.

Lục Mộc Kình nheo mắt lại nhìn Viêm Cảnh Hi nói: “Viêm Cảnh Hi, chúng ta vì sao tới đây cô còn không biết sao? Đến cùng cô có suy nghĩ gì với Hựu Nhiễm?”

Cô làm sao có thể có suy nghĩ gì, mới biết được mấy ngày.

Hơn nữa người đàn ông này còn qua lại với quá nhiều người phụ nữ!

“Đồ đàn ông hư hỏng. Đó là ý nghĩ của tôi về anh ta.” – Viêm Cảnh Hi nói.

Lục Mộc Kình không nghĩ tới cô lại nói như vậy: “Vậy tại sao cô vẫn muốn gả cho nó?”

Viêm Cảnh Hi vẩy vẩy tóc ở trên trán, lộ ra mười phần lười biếng mà tự nhiên nói: “Bởi vì tôi cũng là người phụ nữ hư hỏng.”

Anh không hài lòng với câu trả lời qua loa không phải thật lòng của cô.

Lục Mộc Kình đi gần đến chỗ cô, giấu đi tia sắc nhọn trong ánh mắt của mình, anh nói: “Cô hư hỏng như thế nào?”

Hơi thở mát lạnh của phái nam phả lên cổ cô, giọng nói không khó nghe mà còn mang theo vài phần hấp dẫn và mê hoặc.

Lưng Viêm Cảnh Hi không tự chủ được mà còng xuống.

Lục Mộc Kình nắm lấy cằm cô, đôi mắt láp lánh cùng hơi thở đều phả lên mặt cô: “Nó có thể tùy tiện ngủ cùng với phụ nữ, cô cũng tùy tiện lên giường với đàn ông sao?”

Viêm Cảnh Hi thấy lời nói này thật ái muội, giống như muốn khích lệ cô làm những hành vi không đúng đắn.

Viêm Cảnh Hi hốt hoảng lại bực tức, cô hất tay của anh xuống: “Tại sao tôi phải trả lời những câu hỏi nhàm chán đó. Tôi ở trong mắt anh chính là người phụ nữ tùy tiện chỉ cần anh Lục Mộc Kình ngoắc tay một tôi sẽ chạy đến bên cạnh anh? No!”

Thang máy dừng lại.

Viêm Cảnh Hi tiến vào trong thang máy.

Trong thang máy đã có người bên trong, cô bước vào đứng phía trước bọn họ.

Lục Mộc Kình mang theo khuôn mặt âm trầm tiến vào thang máy, khí lạnh ở người anh toát ra làm cho những người ở cùng đứng thẳng người, giống như đang nhìn bóng dáng của một người tôn quý, hơi lạnh toát ra như muốn nói muốn sống thì đừng đến gần!

Viêm Cảnh Hi nhìn tấm lưng cao lớn của anh, ánh mắt chuyển đến vai đang băng bó của anh.

Trong mắt cô mang theo tia mềm mại, lấp lánh.

Cô vừa rồi mới nói linh tinh cái gì vậy?

Anh đến bệnh viện cũng là bởi vì cô.

Những lời vừa rồi chính là câu nói trong lòng anh.

Lục Hữu Nhiễm là đàn ông ra sao?

Lạnh băng, hoa tâm, phúc hắc, nham hiểm!

Cô sẽ không bao giờ gả cho hắn.

Nhưng Lục Mộc Kình không biết suy nghĩ trong đầu cô.

Anh tốt bụng khuyên cô đừng gả cho anh ta.

Cô bởi vì buồn bực mà không để ý đến anh, nói ra những câu làm quan hệ của hai người càng xa cách.

Sau này cô ở cùng một chỗ với anh cũng chẳng có gì tốt.

Là cô không biết điều chỉnh cảm xúc của mình, việc này nhất định phải chú ý.

Chỗ cần đến đã đến, Lục Mộc Kình bước khỏi thang máy đi thẳng, không hề quay đầu lại.

Viêm Cảnh Hi trong lòng rất khó chịu, đột nhiên không tự chủ được mà kêu lớn: “Lục tiên sinh.

Lục Mộc Kình không dừng lại, cứ như vậy tiến về phía trước.

Viêm Cảnh Hi quay lại thang máy vừa rồi hai người đi ra, cánh tay đập trúng vào cô gái nhỏ trong đó.

Viêm Cảnh Hi rên lên.

Lục Mộc Kình quay đầu lại nhìn cô, mày nhíu chặt lại, tiến đến đỡ cô lên: “Không có việc gì chứ?”

Cô gái nhỏ va phải cánh tay đang bị thương của cô bị ánh mắt sắc lạnh của Lục Mộc


/37