Ông Xã, Em Muốn Ly Hôn Với Anh

Chương 6 (2 chương)

/449


Chương 6 (2 chương)
Chương 6.1: Có lẽ Tiêu Uẩn… không muốn bỏ cậu!
Tiêu Uẩn uống say? Úc Nhan thấy hơi nực cười.
“Anh ta đã uống say, vậy sao anh không đưa Tiêu Uẩn trở về nhà đi?”
“Tôi biết là vậy, nhưng mà đưa đạo diễn Tiêu về nhà chỉ sợ không có ai chăm sóc anh ấy.”
Úc Nhan nói: “Nếu như anh không bận gì thì cứ ở lại chăm sóc anh ta. Còn nếu lo lắng bị bạn gái hiểu lầm, tôi có thể tự mình gọi điện làm chứng giúp cho anh.”
“Cô Tiêu à, tối nay tôi còn có việc khác, không thể nào ở lại đây được. Hơn nữa, bây giờ người mà đạo diễn Tiêu cần chính là cô. Anh ấy đã nhắc tới tên cả đêm, cô nhìn xem đúng không?”
Úc Nhan mỉm cười: “Trợ lý Trần, cho dù thời gian anh ở cạnh Tiêu Uẩn nhiều hơn so với tôi, nhưng mà tôi lại là người hiểu rõ anh ta nhiều hơn anh. Ý trong lời nói của thốt ra từ miệng của anh khác với ý trong lời nói của Tiêu Uẩn.”
Trợ lý Trần thấy hơi xấu hổ khi lời nói dối bị vạch trần.
“Anh vất vả rồi, gặp lại sau.”
Úc Nhan đã cúp máy.
Trợ lý Trần hoàn toàn không còn lời gì để nói nữa. Khi người phụ nữ yêu đã trao hết cả tim lẫn phổi, nhưng một khi đã hạ quyết tâm, thì chính là có chết ở trước mặt cô ấy, cũng không thể nào khiến cô ấy liếc mắt nhìn một cái.
Đã có nhiều người nhận ra Tiêu Uẩn, tốp năm tốp ba mỹ nam mỹ nữ chạy đến, muốn ké một chút ánh sáng của đạo diễn thiên tài Tiêu. Càng mong được anh ưu ái, từng bước một lên trời! Hoặc có thể tìm kiếm một cuộc hôn nhân đầy sương gió, trở thành đề tài để khoe khoang, trò chuyện.
Tiêu Uẩn không nói lời nào với những người này, còn có người lớn gan bước tới ngồi bên cạnh anh lấy tay gãi đầu. Anh vẫn giữ sắc mặt lạnh lùng mà uống rượu, nhìn về hướng của trợ lý Trần. Trợ lý trần cúi người xuống: “Cô Tiêu nói có việc không qua được.”
Tiêu Uẩn gằn ra một nụ cười, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch ly rượu Whisky.
Tiêu Uẩn châm một điếu thuốc, ngồi trên ghế sô pha hút một hơi, mãi cho đến khi đuối thuốc thứ ba được dập tắt trên cái gạt tàn. Anh nghĩ đến bản thỏa thuận ly hôn được bày sẵn ở trong nhà.
Muốn ly hôn với anh, không thể nào!
Cuối tuần sau Úc Nhan mới chuyển nhà, Trần Khả Khả đã mang đến một ít trái cây, ăn mừng nhà mới. Úc Nhan cũng không có nhiều bạn bè, đồng nghiệp cũng có nhưng mà chỉ quen biết chung chung. Cho nên chỉ có hai người bọn họ, Úc Nhanh chỉ nấu một vài món đơn giản như canh sườn hầm bắp, gà Kung Pao và bắp cải xào.
Úc Nhan nếm thử một canh sườn trước, là hương vị thanh đạm mà cô thích, có mùi thơm ngát của bắp.
“Ừm, có thể ăn rồi.”
Khả Khả vào bếp lấy ra hai bộ bát đũa, đặt lên trên bàn ăn. Hai người vừa ngồi xuống ăn cơm, vừa nói chuyện phiếm: “Tớ thật sự không ngờ rằng cậu vừa nói dọn ra ngoài là dọn đi liền.”
Úc Nhan: “Ừm, chỗ này cũng rất gần chỗ tớ làm việc. Cơ sở vật chất xung quanh cũng không tệ lắm.”
“Tiêu Uẩn ở bên đó sao rồi?”
“Dường như anh ta không chịu ký đơn.”, Úc Nhan nói: “Cuộc hôn nhân của bọn tớ cũng giống như không tồn tại, chỉ cần một tờ giấy để chứng minh mà thôi. Tớ không biết anh ta kiên trì vì điều gì.”
“Chuyện ly hôn được xem là chuyện lớn của người thường, huống chi là người được coi là một danh nhân như anh ta, đúng không?”
“Tớ đã từng nói có thể giữ kín, tạm thời không công khai.”
“Vậy, có phải là Tiêu Uẩn… không nỡ bỏ cậu không nha?”
Úc Nhan cười chế nhạo. Cô dịu dàng lại trang nhã xinh đẹp, gương mặt cũng ôn nhu lễ độ, cho dù có tức giận cũng chưa từng thấy cô đỏ mặt. Lúc này đây, cô lại cười khẩy một tiếng, khiến người ta cảm thấy có một sự mỉa mai khó tả.
Trần Khả Khả thở dài ở trong lòng, cũng cảm thấy chính mình là người si mê trong mộng. Muốn nói Tiêu Uẩn luyến tiếc cũng không được sao? Cô ấy càng cho rằng là vì Úc Nhan chủ động đề nghị ly hôn nên mới làm tổn thương sự kiêu ngạo và lòng tự trọng của anh.
Thử nghĩ đi, Tiêu Uẩn là ai? Từ khi nhỏ đã có thể hô mưa gọi gió, mọi người ai ai cũng đều nịnh nọt anh, tâng bốc anh. Đã bao giờ loại người như anh bị người ta tát vào mặt như thế này chưa?
“Vậy, nhà ở bên đó thì sao? Có đồng ý không?”
Úc Nhan đặt bát đũa xuống, cầm khăn giấy lau khóe miệng, nói: “Tớ đã nói qua với mẹ rồi. Từ sau lần đó mẹ cũng không để ý đến tớ nữa, chắc còn đang tức giận. Hai ngày nay tớ cũng không có trở về, chờ bọn họ tỉnh táo lại một chút mới nói sau. Về phần cha mẹ của Tiêu Uẩn…… tớ muốn đợi sau khi Tiêu Uẩn đồng ý ký đơn, sẽ đi nhận tội với họ. Bà Tiêu đối với tớ rất tốt, chỉ tiếc là tớ đã khiến cho bà ấy thất vọng, nên tớ không dám gặp mặt bà ấy.”
Trần Khả Khả không biết phải nói gì để an ủi Úc Nhan, cũng biết rằng lúc này có nói gì thì cũng đều vô nghĩa.
Úc Nhan mỉm cười: “Đừng lo lắng cho tớ. Tớ đã lấy hết can cảm để đi tới bước này. Tớ thấy rất vui khi tớ đã làm được.”
Trần Khả Khả nói: “Được, nếu như cần giúp đỡ gì, cậu cứ việc nói với tớ.”
“Ừm, tớ sẽ nói.”

/449