Ông Xã, Em Muốn Ly Hôn Với Anh

Chương 6.2: Có lẽ Tiêu Uẩn… không muốn bỏ cậu! (2)

/449


Chương 6.2: Có lẽ Tiêu Uẩn… không muốn bỏ cậu! (2)
Thật ra dù có ly hôn hay không, đối với cuộc sống của Úc Nhanh cũng không khác biệt là mấy. Ngoại trừ môi trường sống đã thay đổi, thân phận cũng đã thay đổi.
Cô vẫn sống một mình như cũ, sau khi tan làm về nhà cô sẽ tự mình nấu cơm. Sau khi ăn cơm xong cũng không có chuyện gì để làm. Trước kia, cô sẽ gọi điện cho Tiêu Uẩn, nếu may mắn cô sẽ được nói chuyện với Tiêu Uẩn vài câu. Nhưng công việc của Tiêu Uẩn rất bận rộn, nhiều lắm cũng chỉ nói được vài câu, sau đó sẽ vì anh quá bận cần được nghỉ ngơi mà cúp máy. Những tin tức về Tiêu Uẩn mà cô có được chủ yếu đều do tra cứu ở trên mạng, biết được anh ở đâu, đang làm gì. Nhưng cũng không thể tránh khỏi sẽ thấy một số chuyện xấu giữa anh và người phụ nữ khác.
Dần dần, Úc Nhan cũng không còn tra cứu tin tức về anh nữa. Chỉ là Tiêu Uẩn rất nổi tiếng, vừa có chuyện náo loạn dù chỉ là nhỏ xíu, đồng nghiệp xung quanh đã bắt đầu bàn tán xôn xao. cô vẫn không thể nào tránh khỏi. Nhớ tới khi mới vừa kết hôn, cô rất có lòng tin, muốn quản lý tốt cuộc hôn nhân này, nhưng đáng tiếc là một cây làm chẳng nên non.
Mà bây giờ, Úc Nhan đã không còn lo lắng như vậy nữa. Thời gian rảnh dường như nhiều hơn trước rất nhiều. Cho dù là thỉnh thoảng cô cảm thấy mình đã đánh mất một thứ gì đó, hay là một cảm giác vắng vẻ ngột ngạt dâng lên từ sâu trong tâm hồn cô.
Khả Khả đã ra về vào buổi chiều. Đứa con trai bốn tuổi của cô đã được gửi về nhà bà nội, cô ấy muốn đi đón thằng bé về. Úc Nhan đưa cô ấy xuống dưới lầu, nhìn cô ấy lái xe đi mới quay người trở về phòng.
Sau khi làm xong công việc, khoảng bốn giờ chiều, Úc Nhan nhận được điện thoại từ Tiêu Uẩn: Bà Tiêu gọi bọn họ cùng về nhà ăn cơm tối.
Tiêu Uẩn đã trở về mấy ngày nay nhưng vẫn không trở về nhà. Bà Tiêu coi như con trai mình vừa mới trở về, vợ chồng trẻ cũng sẽ muốn có thời gian riêng tư nên mới kéo dài tới hôm nay.
Ở nhà họ Tiêu, cha bà Tiêu không biết chuyện Úc Nhan và Tiêu Uẩn chuẩn bị ly hôn. Úc nhan không biết có nên quay về hay không. Vì vậy mà cô im lặng một lúc lâu, sau đó mới đồng ý.
Úc Nhan: “Khi nào anh về đến nhà? Tôi sẽ canh thời gian để về đó.”
Giọng nói của Tiêu Uẩn lạnh lùng vang lên: “Tùy cô.”
“Được rồi. Nếu như anh tới đó trước, mẹ có hỏi thì cứ nói tôi đi ra ngoài cùng Khả Khả.”
Tiêu Uẩn cúp máy trong tích tắc.
Nghe tiếng bíp vang lên, Úc Nhan bình tĩnh đặt điện thoại di động xuống.
Trước khi về nhà họ Tiêu, Úc Nhan đi tới một cửa hàng bán hoa, mua một bó hoa hồng đỏ.
Bà Tiêu thích nhất là hoa hồng màu đỏ. Mỗi lần Úc Nhan về đó, đều sẽ mua một bó cho mẹ.
Bà Tiêu sẽ cắm hoa vào lọ, đặt chúng ở trước cửa sổ bên trong phòng ngủ. Khi gió thổi nhẹ vào, cả căn phòng sẽ tràn ngập hương hoa thoang thoảng. Khi những bông hoa này sắp tàn, ông Tiêu sẽ mua thêm một bó hoa khác khi tan làm về nhà, và đặt bó hoa đó trước mặt của bà Tiêu.
Mặc dù ông Tiêu là người nghiêm túc và ít nói, nhưng lại hết sức quan tâm đến bà Tiêu.
Cô đang ôm bó hoa, bắt gặp phải cảnh Tiêu Uẩn đang lái xe đến ở trước cửa nhà họ Tiêu.
Người đàn ông khoảng 36 tuổi, thành công và nhận được rất nhiều sự khen ngợi đã mang đến cho anh ta vẻ ngoài phô trương đắc ý nhất. Khiến anh chỉ biết đứng đấy, không nói một lời nào, cũng khiến cho người khác cảm thấy có một cảm giác ngột ngạt trịch thượng đập vào mặt. Mà phía sau cánh cửa sắt cao lớn khiến anh trở nên phô trương kia, bên trong lại có một chút mùi vị của sự lạnh lùng.
Úc Nhan mỉm cười, lịch sự lễ phép gọi một tiếng: “Đạo diễn Tiêu.”

/449