Ông Xã, Em Muốn Ly Hôn Với Anh

Chương 7 (2 chương)

/449


Chương 7 (2 chương)
Chương 7.1: Người phụ nữ độc nhất!
Đôi mắt kia của Tiêu Uẩn lạnh lùng như băng, không mang theo một chút sắc biểu cảm nào nhìn Úc Nhan. Anh nhếch môi dưới lên, quay người đi vào nhà. Anh ném chìa khóa xe cho người gác cổng. Người gác cổng không chụp kịp, chiếc chìa khóa rơi sột soạt xuống nền sân bê tông, nhưng nhanh chóng được người đó nhặt lên.
“Cô chủ.”
Úc Nhan gật đầu, đi theo anh, đi vào nhà họ Tiêu.
Ngay khi vừa bước vào cửa, ông Tiêu đã gọi Tiêu Uẩn lên phòng đọc sách, Úc Nhan thì đi xuống nhà bếp để giúp đỡ.
Bà Tiêu nói: “Bởi vì các con về đây, cho nên mẹ mới tự tay xuống bếp làm vài muốn mà Tiêu Uẩn thích ăn. Hầy, khó lắm thằng bé mới trở về được một lần, bận rộn công việc quá cũng không tốt. Không biết đến khi nào mẹ mới có thể ôm cháu trai!”
Úc Nhan nghe xong, không biết phải nói thế nào mới ổn. Cô không thể nào hứa hẹn thêm bất cứ điều gì với bà Tiêu nữa.
“Con xin lỗi.”
“Sao mà con lại xin lỗi? Mẹ biết, vấn đề nằm ở con trai của mẹ. Lúc trước thằng bé không muốn kết hôn, là cha mẹ đã ép nó đưa bạn gái về ra mắt. May mắn là gặp được con, nên lúc này mới được như bây giờ. Đáng tiếc! Lúc đầu còn tưởng sau khi kết hôn thằng bé sẽ biết tiết chế lại, lo cho gia đình nhiều một chút. Không ngờ nó còn cuồng công việc nhiều hơn so với trước! Chuyến đi lần này, hơn nửa năm không trở về nhà!”
Úc Nhan vừa nghe, vừa đặt trái cây vào bồn để rửa: “Tiêu Uẩn chỉ là muốn chăm chỉ làm việc.”
“Con đừng nói giúp cho nó. Mẹ biết, là do nó quá coi trọng công việc! Nó học được mấy cái này đều từ chỗ cha nó, suốt ngày chỉ biết công việc! Công việc thì đương nhiên là phải làm, nhưng cũng phải phải quan tâm tới gia đình!”
Úc Nhan không biết nói sao cho phải, đành phải đổi chủ đề: “Mẹ, mẹ xem thử nồi xương sườn kia ngon chưa?”
Quả nhiên, bà Tiêu đã chuyển mục tiêu chú ý đi, chạy qua nhìn nồi xương sườn: “Hầy! Để mẹ đi xem! Không thể nào để nó cháy khét được…”
Một tiếng sau, đồ ăn được bày lên trên bàn.
Úc Nhan bày bát đũa ra bàn ăn trong phòng khách, bà Tiêu lên lầu gọi hai cha con xuống ăn cơm.
Tiêu Uẩn đứng ở cầu thang, ánh mắt của anh rơi vào trên người của Úc Nhan.
Úc Nhan rất thích mặc váy dài, có lẽ là do công việc nên cách ăn mặc của cô ấy luôn thanh lịch và bảo thủ. Cô cũng sẽ không trang điểm quá đậm, quần áo quá hạn chế, cúc áo luôn được cài cao đến cổ, tay áo dài đến nửa bàn tay, váy dài từ đầu gối trở xuống, bên dưới không lộ ra chút da thịt dư thừa nào.
Nhưng cũng nhờ chiếc váy dài này càng tôn lên vòng eo nhỏ nhắn từ tốn, mềm mại như liễu của cô.
Tiêu Uẩn bước xuống lầu, Úc Nhan nghe thấy tiếng động nên quay đầu nhìn thoáng qua. Bắt gặp anh, cô thu hồi ánh mắt của mình lại, quay người bước vào phòng bếp.
Bởi vì bà Tiêu muốn tự tay nấu một bữa cơm cho Tiêu Uẩn, lại muốn cả nhà mình được yên tĩnh không bị người ngoài quấy rầy nên dì giúp việc vẫn ở yên trong phòng nghỉ ngơi, không bước ra. Người duy nhất đang bận rộn trong nhà bếp ngoại trừ bà Tiêu ra cũng chỉ có Úc Nhan.
Úc Nhan đặt từng đĩa thức ăn lên bàn, đồng thời cũng có thế cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng của người đàn ông đó vẫn đang quét qua cô.
“Anh có chuyện muốn nói sao?”
Tiêu Uẩn mỉm cười lạnh lùng: “Tôi không có gì để nói.”
“À.”
Bầu không khí lại trở nên cứng nhắc thêm một lần nữa. Nhưng ngày sau đó bố bà Tiêu cũng đã xuống lầu, có bà Tiêu làm dịu lại, bữa cơm này coi như cũng khá sôi nổi. Cũng bởi vì Úc Nhan và Tiêu Uẩn đã hình thành thói quen hòa hợp ở chung từ lâu nên cha mẹ không phát hiện ra điều gì không đúng.
Chỉ là sau khi xong bữa tối, bà Tiêu bảo Úc Nhan và Tiêu Uẩn cùng ngủ lại ở nhà một đêm, ngày mai hẳn trở về.
Úc Nhan từ chối, nói: “Mẹ, ngày mai con còn có việc bận.”
“Không sao, nếu con có việc thì cứ để Tiêu Uẩn đưa con đi. Dù sao nó cũng đang rảnh rỗi, đi chung với con cũng không sao. Ở lại đi, mẹ có chuyện muốn nói với con.”
Úc Nhan còn định nói thêm, ông Tiêu đã lên tiếng trước: “Không cần phải vội.”. Rồi kêu Tiêu Uẩn lên phòng đọc sách trên lầu.
Úc Nhan chỉ có thể ở lại.

/449