Ông Xã, Em Muốn Ly Hôn Với Anh

Chương 10.2: Khoảng cách giữa anh và em!

/449


Chương 10.2: Khoảng cách giữa anh và em!
Úc Nhan mỉm cười, cô không nhìn anh nữa, dời mắt nhìn lên bảng số phòng: “Phòng số 7 là phòng này đúng không?’
Dù Chu Mẫn đã quyết định không đi xin chữ ký của Tiêu Uẩn, nhưng cô ấy vẫn rất muốn ở lại hóng hớt. Cô ấy vẫn nhìn về hướng của nhóm Tiêu Uẩn. Sau đó kinh ngạc nhận ra, hình như Tiêu Uẩn cũng đang nhìn mình. Cô ấy lập tức trở nên kích động hơn, kéo Úc Nhan lại. Đúng lúc Úc Nhan đã vặn tay nắm cửa, đẩy cửa phòng ra và bước vào trong, Chu Mẫn kéo không được, miễn cưỡng đi vào theo.
Chu Mẫn khẽ phàn nàn: “Cô giáo Úc à, chị đừng có đi nhanh như vậy nha. Em còn chưa kịp nhìn người nổi tiếng!”
Bước vào phòng riêng, bàn tròn to như vậy mà mọi người đã ngồi gần đây. Khoảng hai mươi mấy người, ngoại trừ thầy cô giáo ở trường của Úc Nhan ra còn có bạn bè của bạn trai Úc Nhan. Giữa hai bên cũng quen biết nhau, trò chuyện rất vui vẻ.
Mọi người nhìn thấy Úc Nhan và Chu Mẫn bước vào, đều cười nói chào hỏi. Úc Nhan nói: “Xin lỗi, tôi đến muộn.”
Một giáo viên khác nói đỡ cho cô: “Không sao, mau tới ngồi đi. Trên đường chúng tôi tới đây cũng bị kẹt xe.”
“Đúng vậy. Giờ tan làm là giờ cao điểm, lượng xe cộ đông.”
Chu Mẫn kéo Lâm Hàng Nghĩa qua, giới thiệu với Úc Nhan: “Đây là bạn trai của em, Lâm Hàng Nghĩa! Chị cứ gọi anh ấy là Tiêu Lâm được rồi. Còn đây là giáo viên dạy ngữ văn ở trường của em, cô giáo Úc Nhan.”
Thường ngày Lâm Hàng Nghĩa văn vẻ lịch sự, trên sống mũi có đeo một cặp kính đen. Khi anh ta mỉm cười trông bộ dạng ôn hòa, điêu luyện thành thao: “Chào cô, cô giáo Úc.”
Úc Nhan mỉm cười lại: “Chào anh.”
Sau khi chào hỏi xong, Úc Nhan đi đến một bên ngồi xuống.
Chu Mẫn bắt đầu hào hứng kể lại cho mọi người nghe, những gì mà cô đã thấy ở ngoài hành lang: “Mọi người có biết, vừa rồi tôi đã thấy ai ở bên ngoài không? Đoán thử đi!”
Lâm Hàng Nghĩa nghe vậy, liền hỏi: “Là ai? Chắc là em đã thấy một nhân vật quan trọng lắm đúng không?”
“Tiêu Uẩn đó! Chính là đạo diễn thiên tài Tiêu Uẩn! Vừa rồi em thấy Tiêu Uẩn đứng ngay bên ngoài, giống như cũng tới đây để dùng bữa. Em còn định chạy tới xin chữ ký. Nhưng mà có rất nhiều người đi theo anh ấy, phô trương thân thế, nên em không dám đi quá đó nữa. Đúng không cô giáo Úc?”
Úc Nhan khẽ gật đầu, cảm ơn người muốn rót rượu giúp cô, nhưng cô lại muốn uống một ly nước cam.
“Là người của tập đoàn nhà họ Tiêu sao?”
“Chính là anh ấy!”
“Vậy sao em cũng không chịu chụp một hai tấm ảnh gì đó đi?”
“Em quên mất! Lúc ấy đâu có nghĩ nhiều như vậy.”
Lâm Hàng Nghĩa lại nói: “Công ty của tụi anh có một dự án đang được đàm phán với tập đoàn nhà họ Tiêu. Nói chuyện đã một tháng rồi cũng không ký kết được. Em có chắc người em trông thấy vừa rồi chính là Tiêu Uẩn không?”
Chu Mẫn gật đầu khẳng định: Đúng là anh ấy. Em và cô giáo Úc đều trông thấy mà! Anh không thì hỏi cô giáo Úc thử đi?”
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Úc Nhan. Úc Nhan đang uống nước cam, cô đặt cốc nước xuống, nói: “Có rất nhiều người vây quanh anh ấy. Cho dù muốn tới gần cũng sẽ bị chặn lại. Cũng không dễ dàng gì để chụp được ảnh.”
Chu Mẫn thở dài: “Đúng là tiếc quá!”
Sau khi nói chuyện quay quanh chủ đề Tiêu Uẩn được một lúc, cuối cùng cũng chuyển về chuyện giữa Chu Mẫn và Lâm Hàng Nghĩa. Một nhóm người trò chuyện đủ thứ trên trời dưới đất, rượu vào lời ra, càng giúp họ thấy hào hứng hơn.
Trò chuyện giữa chừng thì Úc Nhan muốn đi vào toilet. Cô nhìn chính mình ở trong gương, đang nở một nụ cười đủ tiêu chuẩn. Lấy từ trong túi nhỏ ra một thỏi son màu đỏ, cẩn thận thoa lên môi không còn chút máu của mình.
Cô lại nghĩ đến khoảng cách chênh lệch giữa mình và Tiêu Uẩn. Đại khái thì sẽ như thế này, trong thế giới của anh cô sẽ biến mất không lưu lại một chút dấu vết nào. Mà ở trong thế giới của cô, anh lại có thể xuất hiện mọi lúc mọi nơi, quấy rầy cô, tra tấn cô.
Cuối cùng cũng có một ngày, cô sẽ không còn bất kỳ xao động nào khi nghe đến cái tên này nữa.

/449