Quyền Thiếu Cưng Chiều, Vợ Yêu Khó Nuôi

Chương 48 - Chương 47

/132


Trong phòng làm việc của tổng giám đốc ở tầng cao nhất tòa nhà Lĩnh Lâm, trên bàn làm việc của Quyền Hạo đặt một chiếc đồng hồ để bàn không tương xứng với bố trí ở đây, thấy kim chỉ giờ chỉ vào mười một giờ thì anh cầm áo khoác ở trên ghế lên mặc lên người, nhanh chóng đi ra ngoài.

Đến cửa đại học B, Quyền Hạo không bị ngăn cản trực tiếp lái xe tiến vào.

Đại khái đợi mười phút không thấy bóng dáng của cô, anh cầm điện thoại gọi số của cô, giọng nói ngọt ngào không ngừng nói cho anh biết, cô không nhận điện thoại của anh.

Tim thắt lại, hai mắt trầm tĩnh giống như tĩnh mịch trầm xuống, anh lẳng lặng nhìn mặt đất, dự cảm xấu xông lên đầu.

“Điều tra một chút coi Hi nhi ở đâu?” Nghe âm thanh nhắc nhở vô số lần, Quyền Hạo vẫn gọi điện thoại cho Trần Tiêu, để cho cậu ta đi điều tra.

Vì thay đổi tình hình sống chung giữa anh và cô, bên cạnh cô cũng không xuất hiện ám vệ nữa, nếu muốn tìm được cô, hiện giờ chỉ có thể dựa vào điều tra.

Trần Tiêu nhận được điện thoại của thiếu gia nhà mình, vô lực thở dài một hơi, chấp nhận đi điều tra.

“Bây giờ tiểu thư đang ở bên bờ biển cùng Thẩm Cảnh Kỳ.” Lời của Trần Tiêu hết lần này đến lần khác vang lên trong đầu anh, sắc mặt hơi trắng bệch, dưới chân càng dùng sức đạp chân ga, chiếc Bentley màu đen dùng tốc độ nhanh nhất chạy đi.

Cùng lúc đó, Lâm Hi tỏ vẻ châm chọc nhìn Thẩm Cảnh Kỳ, “Anh nói tôi là Hi Nhi, như vậy anh có chứng cứ gì?” Lâm Hi Nhi đã sớm chết rồi, bây giờ cô là Lâm Hi.

Thẩm Cảnh Kỳ nóng lòng kiểm chứng, dùng sức lôi kéo cổ tay Lâm Hi, chết cũng không buông cô ra, “Thân thể có thể bị phá hủy, nhưng linh hồn không thay đổi, trên thế giới này rất nhiều người có bề ngoài tương tự, nhưng linh hồn không cách nào lẫn lộn.” Anh giống như người chết đuối, kéo lại Lâm Hi giống như bắt được cây cỏ cứu mạng.

“Logic gì vậy?” Lâm Hi rất muốn bỏ lại Thẩm Cảnh Kỳ, nhưng không cách nào bỏ lại được, cô cắn răng căm tức nhìn anh ta nói, “Thẩm Cảnh Kỳ, nếu anh không buông tay, vậy đừng trách tôi không khách khí.”

“Hi Nhi, đừng như vậy, anh sẽ đau lòng.” Một tay khác trống không của Thẩm Cảnh Kỳ nắm chặt chỗ tim, giọng run rẩy kèm theo đau thương phát ra.

Vẻ đau thương trên mặt Thẩm Cảnh Kỳ không hề cảm động được Lâm Hi, cô chỉ cảm thấy chán ghét.

Người dối trá tới cực điểm, hiện giờ còn nói với cô sẽ đau lòng, thật đúng là chuyện cười.

Cổ tay trái bị anh ta túm, tay phải còn tự do, Lâm Hi nâng tay phải lên, nhắm ngay vào má trái Thẩm Cảnh Kỳ hung hăng tát một phát, năm dấu ngón tay hiện lên.

“Tôi nói, có bệnh nhớ đi điều trị, tôi không phải là Hi Nhi

/132