Sổ Tay Sinh Tồn Khi Bị Chồng Ruồng Bỏ

Chương 47 - Chương 47

/85


Editor: ChieuNinh

Nếu như nói ở lúc vừa rồi khi Mạc Tử Khanh còn có thể cảm thấy Mặc nhi trước mắt là ảo giác của mình, như vậy khi Mặc nhi mở miệng gọi 'Phụ thân', hắn đã hoàn toàn tỉnh táo lại. Đứa nhỏ trước mắt này thật sự chính là Mặc nhi mà mình và Liễu gia tìm khắp nơi không có kết quả, không thấy ở đâu. Vì sao Mặc nhi lại ở chỗ này?

Mạc Tử Khanh nằm ở trên giường mạnh mẽ dùng sức muốn xoay người ngồi dậy.

Ngô... Kết quả hắn vừa mới dùng sức một chút thì lại đổ trở về trên giường, miệng vết thương trên người vốn đã được khâu tốt lại bị lôi kéo kịch liệt mà vỡ ra, trong nháy mắt máu chảy tràn ra từ miệng vết thương.

Mặc nhi đứng trước giường, lúc này nhìn thấy vải thưa trên người Mạc Tử Khanh vốn được băng bó tốt nháy mắt bị nhiễm máu tươi, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời đại biến, thất kinh chạy tới, khẩn trương cầm lấy mép giường kêu lên: Phụ thân... người không sao chứ?

Lúc này Mạc Tử Khanh bị đau đến sắc mặt trắng bệch, trên trán đổ mồ hôi lạnh từng hạt to. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt lo lắng của Mặc nhi nhìn mình, hắn muốn nói một tiếng với Mặc nhi mình không có việc gì, lại phát hiện đau đớn trên người đã nắm giữ cảm giác toàn thân của hắn, muốn mở miệng cũng không được.

Khi Mặc nhi thấy Mạc Tử Khanh trên giường vô cùng thống khổ cau mày, vải thưa băng bó trên người lúc này đã bị thấm máu, lại có một chút máu nhiễm lên trên chăn bông, rốt cuộc bé nhịn không được mà gào khóc lên, miệng thì lớn tiếng kêu lên: Mẫu thân tới mau... hu hu...

Mạc Tử Khanh thống khổ kêu rên vài tiếng, rất muốn trấn an Mặc nhi bên cạnh đừng khóc, nhưng mà lại ở thời điểm bé khóc kêu mẫu thân, trong đầu hắn đau có chút choáng váng hiện lên sự nghi hoặc, mẫu thân? ? ?

Tô Nhược Hàm vốn đang làm điểm tâm ở phòng bếp, đột nhiên nghe được tiếng Mặc nhi khóc gọi thì cả kinh, hai trứng gà lấy ra chuẩn bị chiên đang cầm ở trong lòng bàn tay trực tiếp rơi thẳng xuống đất, Mặc nhi đang khóc? ? ?

Tiểu Bạch đang coi giữ ở một bên chuẩn bị chờ chủ nhân làm đồ ăn ngon cho mình, thời điểm nghe được tiếng khóc của Mặc nhi, nó bỏ lại cục xương vừa rồi Tô Nhược Hàm tiện tay quăng cho nó, đã tranh đường chạy ở phía trước nhanh chóng vọt tới phòng ngủ, mà bước chân của Tô Nhược Hàm cũng nhanh chóng chạy tới bên kia.

Từ lúc Mặc nhi rời giường buổi sáng, bé liền một khắc không rời canh giữ ở bên cạnh nam nhân kia. Nàng nhìn cũng có chút ghen tị, trong lòng âm thầm nghĩ, nhìn thái độ lúc này của Mặc nhi đối với phụ thân, chỉ sợ sau khi nam nhân kia tỉnh lại, Mặc nhi sẽ đi theo hắn rời khỏi mình đi... Dù sao người ta cũng là cha ruột của Mặc nhi, mà mình... Khi nghĩ tới đó, trong lòng Tô Nhược Hàm có chút phức tạp.

Lúc này vì sao Mặc nhi đột nhiên lại khóc?

Chẳng lẽ là nam nhân kia tỉnh lại thì bắt nạt Mặc nhi?

Hay là nói... nam nhân kia bị thương chết đi rồi hả? Sau khi cái ý tưởng này xuất hiện trong trong đầu nàng, Tô Nhược Hàm không thể phủ nhận, nàng ẩn ẩn có một sự chờ mong và hi vọng... Ai kêu hắn có khả năng tranh giành Mặc nhi với mình làm chi?

Khi bước chân vội vàng đuổi tới phòng ngủ, Tô Nhược Hàm liền nhìn thấy Tiểu Bạch đang nhe răng trợn mắt gầm nhẹ ở phía trước cửa sổ. Mà lúc này Mặc nhi một phen nước mắt nước mũi nhìn nam nhân trên giường đang bị đau đến sắc mặt trắng bệch, còn đổ đầy mồ hôi lạnh... Càng khoa trương là, miệng vết thương vốn được nàng băng bó tốt đã cầm máu, lúc này tất cả băng gạc đều bị nhiễm máu đỏ, máu đỏ tươi không gì cản được mà nhiễm lên chăn bông của nàng, người không biết tình hình còn tưởng rằng nơi này là hiện trường xảy ra hung án.

Mặc nhi... Sao lại thế này? Tô Nhược Hàm vừa tới cửa liền lo lắng mở miệng.

Mặc nhi nhìn thấy Tô Nhược Hàm đến, vẻ mặt hoảng sợ bổ nhào tới trước mặt nàng, kéo vạt áo của nàng liền đáng thương hề hề khóc nói: Hu hu... Mẫu thân, chảy thật nhiều máu, người cứu phụ thân, mẫu thân người cứu phụ thân đi...

Khóe mắt Tô Nhược Hàm run rẩy vài cái, mình cũng không phải thầy thuốc, hôm qua xử lý miệng vết thương cứu nam nhân này, hoàn toàn chính là ngựa chết chữa thành ngựa sống, mù quáng ép buộc, không tắt thở cũng coi như là hắn có vận khí tốt thôi. Hiện tại hắn lại biến thành như vậy, nàng cũng không cam đoan mình còn có thể cứu hắn một lần nữa, nhưng mà thấy bộ dáng lúc này của Mặc nhi, nàng cũng không dám nói lời nói thật.

Nàng trấn an nói: Được được được... Mặc nhi trước đừng khóc, nương xem miệng vết thương của hắn trước.

Mạc Tử Khanh nằm trên giường đau đến nỗi ý thức có chút hoảng hốt, mơ mơ màng màng nghe được một giọng nữ đang kêu Mặc nhi, giọng nói có chút quen thuộc, mà Mặc nhi kêu nàng là mẫu thân... Chẳng lẽ là Liễu Hương?? Không, không đúng... Sẽ không là Liễu Hương. Nếu là Liễu Hương, Mặc nhi tuyệt đối sẽ không kêu nàng là mẫu thân mới đúng. Sau khi sinh Mặc nhi, nữ nhân kia liền giao Mặc nhi cho bà vú nuôi nấng, chưa bao giờ tận sức chức trách của một người mẫu thân. Càng bởi vì nguyên nhân là hắn, nàng đối với Mặc nhi




/85