Tam Thiếu Nhà Họ Cam Thích Nói Giỡn

Chương 16 - Chương 7.2

/21


Văn Văn, bây giờ là mấy giờ rồi?

Hai giờ. Đẩy đẩy gọng kiếng màu đỏ, trong giọng nói của Cổ Văn Văn lộ vẻ không kiên nhẫn, Chủ tịch, hai mươi phút trước anh vừa hỏi qua tôi...tôi rất bận, có thể không cần thêm chuyện này làm phiền tôi được không?

Không nghe ra giọng phàn nàn của thư ký, mặt Cam Nhĩ Toàn không hứng thú nhìn ra ngoài cửa sổ.

Mới hai giờ, thời gian sao qua chậm vậy.

Liếc nhìn cái người rãnh rỗi nhất trong phòng làm việc, Cổ Văn Văn đề nghị, Chủ tịch, nếu anh cảm thấy nhàm chán, xin anh sắp xếp lại tài liệu trên bàn nhóm theo nhóm, tôi bảo đảm anh sẽ không cảm thấy nhàm chán.

Ánh mắt anh nhìn lại, giọng nói lười biếng, Vấn đề là, hiện tại cái gì tôi cũng không muốn làm. Chỉ cảm thấy nhàm chán khinh khủng.

Kỳ lạ, cuộc sống trước kia của anh không có thú vị hay sao? Cô vừa rời khỏi đi ngày, anh lại cảm thấy giống như mất mát cái gì, cả người không thoải mái, ngay cả đam mê thức ăn, ăn vào trong miệng, cũng ăn không có mùi vị gì .

Nhìm trộm anh một cái, phía sau tròng kính của Cổ Văn Văn là một đôi mắt thông minh chớp động lộ ra hứng thú, chế nhạo nói Chủ tịch, có phải anh mắc bệnh tương tư rồi phải không?

Vị chủ tịch này của cô ở tình cảm phương diện luôn luôn giữ mình trong sach, chưa bao giờ xảy ra scandal nào, có lần cô còn cho là anh là người cách điện với tình yêu, bởi vì bất kể là phụ nữ hay là đàn ông, hình như anh đều không có cảm giác đặc biệt, những năm gần đây anh chỉ có cảm giác hứng thú với hai chuyện.

Một là chuyện chiêu mộ các nhân tài, vĩ nhân về đại học Á Văn đại, chuyện còn lại là thức ăn ngon.

Cho đến thời gian gần đây khi Khuất Lam Sơ xuất hiện, anh mới có hiện tượng động đực, ngoài việc trêu chọc Khuất Lam Sơ trong lời nói, thỉnh thoảng còn động tay động chân với cô.

Người nào mắc bệnh tương tư rồi hả ? Một giọng nói trầm thấp chen miệng hỏi.

Trông thấy anh hai, khóe môi Cam Nhĩ Toàn kéo lên cười, “ Anh hai, sao lại rãnh rỗi đến đây?

Đi qua gần đây, tiện đường ghé thăm em một chút.

Văn Văn, làm phiền cô mang hai ly cà phê vào. Anh phân phó nói, dẫn Cam Nhĩ Khiêm đi vào phòng làm việc dành riêng cho anh.

Sau khi ngồi xuống ghế salon dài ở phòng tiếp khách, nhìn quanh trong phòng, Cam Nhĩ Khiêm nghi hoặc hỏi: Sao không thấy nữ sát thủ kia?

Cô ấy quay về nhà. Dựa vào thành ghế, nghiêng mắt nhìn thấy mình vẻ mặt anh hai lộ vẻ vui mừng, Cam Nhĩ Toàn nói tiếp: Chỉ là sẽ rất nhanh quay về Quả nhiên nhìn thấy sắc mặt anh hai trầm xuống.

Nhĩ Toàn, em thật sự muốn cô ấy sinh đứa trẻ cho em?

Đúng vậy, em còn hứa với mẹ, trong vòng hai năm bà nhất định sẽ có cháu ôm.

Cam Nhĩ Khiêm kinh ngạc nói: Mẹ đồng ý chuyện của em và cô ta hay sao?

Ít nhất bà cũng không phản đối, thậm chí bà còn muốn giúp em đấy.

Lần trước sau khi những gì mình với bà, bà không những không phản đối mà còn muốn giúp Nhĩ Toàn! Cam Nhĩ Khiêm giận đến lông mày đẹp nhướng lên. Anh không tán thành chuyện của em và cô ta, coi như em thật muốn tìm một người sinh đứa bé, để xong chuyện mẹ giao, cũng không nên tìm tới cô ta.

Tại sao?

Cô ta một sát thủ.

Chỉ vì lý do này thôi sao?

Lý do này là đủ rồi, một khi




/21