Tam Thiếu Nhà Họ Cam Thích Nói Giỡn

Chương 17 - Chương 8.1

/21


Edit: Lavender - Blue

Ừ, ta biết rồi, khổ cực các con.

Sau khi trò chuyện xong, Cam phu nhân nghiêng đầu qua nhìn đội ngũ giám sát bà an bài bên cạnh Cam Nhĩ Toàn, vừa mới truyền về tin tức.

Liếc thấy con mèo cọ bên chân làm nũng, bà trìu mến ôm nó lên trên đùi, tay thon nhẹ nhàng vuốt bộ lông trắng như tuyết.

Giọng nói êm tai hỏi mèo yêu, Bảo bảo ơi, con nói xem ta có nên nói tin tức này cho Nhĩ Toàn không?

Mèo con chỉ tự liếm chân mình.

Giọng đẹp đẽ nói tiếp có chút oán trách nói: Nhưng, lần trước thằng nhóc này nói không cần ta giúp vội nha. Đối mắt thông minh chợt thoáng qua một chút hứng thú, Cũng đúng, chuyện thú vị như vậy, sao có thể nói ngay cho Nhĩ Toàn nhỉ, ngược lại ta còn muốn nhìn xem nó có thể phát hiện được gì, nếu như ngay cả điều này cũng không phát hiện được, thật sự đáng bị đánh đít rồi.

Bên chân lại có một con mèo cạ vào làm nũng, Cam phu nhân cũng ôm lấy nó đặt trên đùi mình, nhìn hai con gần như giống nhau như đúc khó có thể nhận ra con mèo nào, vừa nghĩ thoáng qua, đôi môi hiện lên một tiếng cười .

Ta còn là bà già nhiều tuổi nữa chứ, về phần những thứ khác, liền xem bản thân nó. A, thật khiến cho người ta mong đợi, không biết kết quả cuối cùng sẽ là như thế nào?

*********

Người đàn ông tỉnh lại, cảm thấy bàn tay trái truyền đến cảm giác mềm mại, và ấm áp, nhẹ nhàng hé mở mí mắt, mong muốn thấy bàn tay cầm tay mình, ánh mắt nhẹ nhàng nhìn lên, khi hình bóng xinh đẹp đầy lo lắng chiếu vào mắt thì cánh môi gợi lên nụ cười.

Phát hiện cô gái bên cạnh ngẩng đầu lên, anh nhanh nhẹn nhắm mắt lại.

Khuất Lam Sơ yếu ớt thở dài một tiếng, ngước mắt nhìn người đàn ông tài giỏi tuấn tú đang ngủ mê man, duỗi ngón tay vẽ theo đường nét trên mặt của anh.

Thật là nhột! Cam Nhĩ Toàn rất muốn nhịn, nhưng động tác của cô rất nhẹ giống như gãi nhột mình, rốt cuộc anh không nhịn được lộ ra nụ cười.

Anh đã tỉnh? Cô cuống quít rút tay về.

Anh mở mắt ra, nhìn thấy trước mắt là gương mặt trong sáng xinh đẹp, giả bộ vô cùng kinh ngạc, A, Lam Lam, em trở lại?

Ừ, có chỗ nào cảm thấy khó chịu không? Cô lạnh nhạt nói, trong ánh mắt mơ hồ ẩn chứa tâm tư phức tạp.

Khó chịu chỗ nào? Bỗng nhiên sực nhớ ra gì đó, anh đột nhiên đau đớn đánh trên ngực, rên rỉ nói: Đau chết mất, chết tiệt cái tên đáng chết kia dám đánh lén ta...có phải nội tạng của mình bị vỡ mất rồi không?

Thật rất đau sao? Anh Lam Thanh có giúp anh kiểm tra qua, không phải nói anh ấy không có chuyện gì sao?

Ừ, anh cảm thấy giống như mình sắp chết. Anh cầm thật chặt tay của cô, dựa vào trước ngực cô, lỗ mũi tham lam hít sâu hương thơm duy nhất thuộc về cô.

Nhìn thấy anh nhăn mắt khép chân mày lại, trong lòng cô nhói đau, Anh chờ một chút, tôi đi tìm bác sĩ tới.

Mặt chôn ở trước bộ ngực mềm mại của cô, anh nhỏ giọng nói: Không cần, em đừng đi Lam Lam, tình hình của anh anh biết rõ, anh sợ rằng mình không chống đỡ nỗi tới đó, em hãy nghe anh nói, anh có đôi lời muốn nói cho em biết.

Cẩn thận phát hiện đầu đang dựa trước ngực cô di chuyển cọ lung tung, Khuất Lam Sơ nheo mắt , trong tròng mắt bắn ra một tia rét lạnh, giọng nói lạnh lẽo hỏi: Nói cái gì?

Đời anh có một nguyện vọng lớn nhất, chính là hi vọng có thể có con với em, em có nguyện ý trước khi anh chết giúp anh đạt thành tâm nguyện này không?

Cam Nhĩ Toàn. Cô nhỏ giọng gọi.

Hả? Hiếm khi cô gọi anh dịu dàng như vậy, anh ngẩng đầu lên.

Anh muốn chết, bây giờ tôi sẽ thành toàn cho anh. Xách cái đầu đang dựa trước ngực cô ra, cô lạnh lùng bẻ ngón tay.

. . . . . . Không, anh còn chưa muốn chết, Cam Nhĩ Toàn đùa giỡn ôm hông của cô Anh còn muốn nhìn thấy ngày kết tinh tình yêu của chúng ta chào đời, nhìn nó lớn lên.

Anh đừng nằm mơ! Cô lạnh lùng hà khắc cắt đứt vọng tưởng của anh, Sẽ không có chuyện như vậy xảy ra.

Sẽ không sao?Anh cười híp mắt liếc nhìn bóng lưng cô bỏ đi sau cánh cửa, ha ha, mới vừa rồi không biết là ai có khuôn mặt buồn rầu lo lắng cho anh nhỉ.

*********

Ánh mặt trời buổi chiều làm sáng khoảng chân trời tuyệt đẹp, hơi ấm nhàn nhạt kia làm cho người ta cảm thấy ấm áp.

Trong gió mát thổi tới có hương thơm hoa cỏ, Khuất Lam Sơ nheo mắt hưởng thụ cảm giác yên tĩnh giờ phút này.

Chợt một hồi tiếng chân




/21