Thê Khống

Chương 53 - Chương 52

/192


Năm năm sau.

Một dòng nước từ trên cao chảy xuống, chảy vào trong cái tách lông thỏ, sau hàng loạt những tiếng khua khuấy, bỗng chốc trở nên yên tĩnh. Hoa văn trên bề mặt tách lay động, trong chớp mắt ngay chính giữa hiện lên một chữ thiền .

Ánh mắt của Tĩnh Ức sư thái từ chữ thiền trên mặt tách, chuyển đến bàn tay ngọc ngà mềm mại của Phương Cẩn Chi. Bà khẽ gật đầu, khen: Con bé này, thủ nghệ pha trà càng ngày càng tinh diệu.

Nói xong, bà quay đầu đi, khẽ ho hai tiếng.

Sư thái. . . . . . Phương Cẩn Chi vội vàng đặt trà tiển trong tay xuống bàn.

Tĩnh Ức sư thái khoát tay áo, nói: Không có gì đáng ngại, chỉ vô tình mắc phải phong hàn thôi.

Cũng đã vào thu rồi, những lúc sư thái niệm thiện cần phải chú ý thời tiết. Phương Cẩn Chi đứng dậy, nâng chiếc vày hồng mai bách thủy màu khói đi đóng cửa sổ lại.

Nàng xoay người lại, khóe miệng cong lên, lúm đồng tiền khẽ điểm: Sư thái, không được chê thuốc đắng!

Ta cũng không phải tiểu hài tử. . . . . . Tĩnh Ức sư thái liên tiếp cười hai tiếng, rồi bỗng sực nhớ ra điều gì. Bà bước đến ngồi xổm trước một cái tủ tử đàn thấp bé, lục lọi ra một chiếc hộp nữ trang xinh xắn.

Phương Cẩn Chi nghiêng đầu nhìn bà, có chút kinh ngạc khi thấy Tĩnh Ức sư thái lấy từ bên trong ra một cây trâm hoa mai bằng ngọc. Ngọc trâm này dùng năm miếng Dương Chi Bạch Ngọc thượng hạng tạo thành các cánh hoa, lại dùng ba khối hồng ngọc đỏ tươi làm nhụy hoa.

Rất hợp với cái váy của con ngày hôm nay. Tĩnh Ức sư thái đi tới, cài trâm ngọc lên mái tóc của Phương Cẩn Chi.

Phương Cẩn Chi nhấc váy, xoay một vòng, chiếc váy bách thủy tầng tầng lớp lớp uốn lượn như mây bay. Nàng khẽ cong mắt cười hỏi: Sư thái, sư thái, có phải nhìn con rất đẹp hay không?

Cái con bé này, đâu có ai tự khen mình như vậy! Tĩnh Ức sư thái cười trợn mắt nhìn nàng. Nhưng trong lòng Tĩnh Ức sư thái cũng không thể không thừa nhận, hôm nay, Phương Cẩn Chi xác thực là rất đẹp.

Lúc không cười như vầng trăng thanh tú ẩn sau màn mây mỏng, sáng trong thanh lịch tao nhã. Nếu nàng mím môi cười khẽ thì đôi mắt khẽ cong lên, khóe mắt đuôi mày đều kinh diễm. Làn da trắng như mỡ đông, hai má lúm đồng tiền xinh xắn, tạo thêm chút ngọt ngào.

Mới mười hai tuổi.

Sư thái. Phương Cẩn Chi kéo cánh tay Tĩnh Ức sư thái. Con phải đi rồi, trễ hơn nữa, nhị ca lại phát cáu . . . . .

Ấn đường khẽ chau lại, hai má phồng lên.

Tĩnh Ức sư thái không khỏi cảm khái: vẫn còn trẻ con.

Mấy ngày trước là thọ thần của Vinh Quốc Công, Phương Cẩn Chi với tư cách là nghĩa nữ của Phương Bảo Thành, phải trở về chúc thọ lão gia tử. Phương gia giữ nàng ở lại bốn ngày, hôm nay mới để cho Phương Kim Ca đưa nàng về phủ Ôn Quốc Công. Phương Cẩn Chi nghe nói Tĩnh Ức sư thái bị bệnh, thuận đường ghé am Tĩnh Ninh trên đường đi. Phương Kim Ca cũng không theo vào, mà đến nhà bằng hữu ngồi chơi. Ước định hời gian, Phương Kim Ca trở lại đón Phương Cẩn Chi, đưa nàng về phủ Ôn Quốc Công nguyên vẹn không chút sứt mẻ.

Tĩnh Ức sư thái tự mình đưa Phương Cẩn Chi xuống núi, Phương Kim Ca đã đến từ rất sớm. Đang đứng dựa vào cây dương liễu, hờ hững. Khóe mắt liếc thấy có bóng người, hắn ngẩng đầu lên, nhìn Phương Cẩn Chi.

Cho dù khoảng cách xa như vậy, cho dù không nhìn thấy rõ nét mặt của Phương Kim Ca. Nhưng Phương Cẩn Chi cũng dám cuộc rằng ánh mắt nhị ca nhìn nàng lúc nãy, tuyệt đối là trừng mắt.

Nàng bái biệt Tĩnh Ức sư thái, cùng Diêm Bảo Nhi đi tới. Không đợi Phương Kim Ca oán trách, nàng cười ngọt ngào nói trước: Đều là Cẩn Chi không tốt, khiến nhị ca chờ lâu!

Phương Kim Ca trừng mắt nhìn nàng, nói: Ngươi không thể mặc áo choàng vào à? Lại cảm lạnh nữa, mẫu thân sẽ trách ta!

Đây là Phương Kim Ca đang lôi chuyện cũ ra nói. Chỉ vì năm trước, khi Phương Cẩn Chi từ phủ Vinh Quốc Công trở lại phủ Ôn Quốc Công không cẩn thận bị cảm lạnh, Đại phu nhân Phương gia liền trách mắng Phương Kim Ca không chịu chăm sóc muội muội tử tế.

Phải phải, muội quên mất. Lần sau nhất định sẽ mặc thật dầy! Phương Cẩn Chi cười đến vô cùng chân thành.

Phương Kim Ca bỗng nhiên cảm thấy không còn chút hăng hái nào, hắn xoay người bước thẳng lên ngựa.

Trên đường trở về phủ Ôn Quốc Công, Phương Cẩn Chi ngồi bên trong xe ngựa, thỉnh thoảng nghe thấy có tiếng ăn xin dọc đường. Nàng cẩn thận vén một góc nhỏ màn che cửa sổ của xe ngựa, nhìn tình cảnh bên ngoài.

Hoàng Thành, vẫn là Hoàng Thành.

Những đại viện nhà cao cửa rộng vẫn đứng sừng sững sâm nghiêm hùng vĩ như trước. Nhưng trên đường lại có thêm rất nhiều lưu dân. Trận chiến này của Đại Liêu và Kinh Quốc, đã đánh được năm năm.

Ban đầu Trưởng Công Chúa bị bắt, Tiểu Hoàng Đế không để ý quần thần liều chết can gián, lập tức phát binh. Vị trí Đại Tướng Quân chính Nhất Phẩm trong quân đội vẫn trống. Tiểu Hoàng Đế hạ thánh chỉ đến phủ Ôn Quốc Công, nhưng không tìm được bóng dáng của Lục Thân Ky.

Trưởng Công Chúa bị bắt, Lục Thân Ky mất tích. Dân tâm không yên, trong triều, trong quân đội, lòng người lại càng hoang mang. Dưới sự khuyên can của Lục Vô Nghiên, Tiểu Hoàng Đế quyết định ngự giá thân chinh, để làm phấn chấn lòng quân.

Khi đại quân khởi hành đi tới biên cảnh thì nhìn thấy một con tuấn mã lao như bay tới. Trên lưng tuấn mã có một người đang nằm, sống chết không rõ. Trong lúc liêu binh đang định bắn cả vạn mũi tên, thì bị Lục Vô Nghiên ngăn trở. Hắn phóng ngựa về phía trước, khống chế con tuấn mã đang chạy như bay, cứu được Trưởng Công Chúa đang trọng thương sắp mất đi ý thức trên lưng ngựa.

Lục Vô Nghiên lãnh binh chạy dọc theo con đường tuấn mã chạy tới, rốt cuộc cũng nhìn thấy Lục Thân Ky đang bị bao vây trong đám Kinh quân. Ông đã lấy thực lực của một người để chống lại gần cả trăm Kinh quân, trên người bị thương vô số, đã là nỏ mạnh hết đà, nhưng vẫn không chịu lui nửa bước.

Lục Thân Ky không thể lui về phía sau, không thể để đám người này đuổi theo Trưởng Công Chúa.

May thay, Lục Vô Nghiên tới kịp lúc.

Trưởng Công Chúa được cứu về, văn thần võ tướng trong triều đều khuyên Tiểu Hoàng Đế lập tức thu binh. Trong lúc Tiểu Hoàng Đế đang do dự thì Trưởng Công Chúa tỉnh lại từ trong hôn mê, bà hạ chỉ: Dùng cái chết giả của Bổn cung để kích thích căm phẫn trong lòng quân, khiến cho Kinh quân khinh địch, đó chính là thời cơ tốt nhất để khởi binh.

Lục Tướng Quân đang bị thương nặng, quân ta không có người lãnh binh! Xin Trưởng Công Chúa nghĩ lại!

Trái tim Trưởng Công Chúa run lên dữ dội, hình ảnh Lục Thân Ky một thân một mình cứu bà từ trong Kinh quân lập tức hiện lên trước mắt bà. Bà dùng sức nhắm mắt lại, cố gắng xua đi bóng dáng của Lục Thân Ky ra khỏi đầu.

Bà trầm tĩnh điều động quân đội, Phong Tướng Quân, Trần Tướng Quân đều được thăng lên làm Phiêu Kỵ Tướng Quân tòng Nhất Phẩm. Lại liên tiếp điều động thăng chức thêm mấy vị võ tướng trong quân đội. Cuối cùng, bà bất chấp sự phản đối của triều thần, giao quân phù của Đại Liêu cho Lục Vô Nghiên.

Cũng may, Lục Vô Nghiên đã không làm cho bà thất vọng.

Kiến thức lãnh binh bày trận của Lục Vô Nghiên đều do Lục Thân Ky đích thân chỉ bảo. Huống chi. . . . . .là người sống lại thêm một đời, đời trước của hắn, cuối cùng đã thống nhất Kinh Quốc, Tiêu Quốc và Túc Quốc.

Hắn cầm quân phù Đại Liêu, liền lấy thế lôi đình tấn công quân địch. Trên người không còn nửa phần hình tượng hoàng khố vô năng mà những năm qua đã để lại cho người khác, ngược lại đã bộc lộ tài năng quân sự hơn người.

Sự lãnh huyết và quyết đoán của hắn, tuyệt đối không giống một người chưa từng cầm binh. Huống chi, lúc hắn lãnh binh cũng chỉ mười sáu tuổi. Cho dù là Lục Thân Ky được phong là thần thoại trong quân đội cũng không có được sự tàn nhẫn trên người hắn. Chỉ trong một thời gian ngắn, lòng quân phấn chấn, đồng tâm công địch.

Sắp tới tiết Trung thu rồi! Diêm Bảo Nhi vỗ tay một cái. Trở về làm bánh Trung thu ăn thôi!

Đúng vậy, sắp tới tiết Trung thu rồi. . . . . . Phương Cẩn Chi buông rèm cửa sổ xuống, tựa vào vách xe. Nàng nhẹ nhàng nhắm mắt lại, nhớ lại dáng vẻ Lục Vô Nghiên tựa người vào vách xe như thế nào, bắt chước.

Tam ca ca của nàng cũng sắp trở về rồi.

Xe ngựa bất ngờ lắc lư một cái, lay tỉnh Phương Cẩn Chi vừa mới chợp mắt. Phương Cẩn Chi mơ màng mở mắt, đôi mắt như nước hồ thu nhuộm một tia ngu ngơ mờ mịt.

Diêm Bảo Nhi vội vàng đẩy cửa xe ngựa ra một chút.

Là mấy lưu dân ăn xin.

Tránh ra! Phương Kim Ca cau mày liếc mắt nhìn phía sau xe ngựa.

Xin thương xót, cho chút đồ ăn! Coi như tội nghiệp mấy hài tử đáng thương. . . . . .

Phương Cẩn Chi nhìn ra ngoài từ kẽ hỡ khe cửa Diêm Bảo Nhi đẩy ra. Đó là một người toàn thân rách rưới, hẳn là phụ nhân. Đi theo phía sau bà ấy còn có ba đứa trẻ bẩn thỉu, gầy trơ xương.

Nhị ca, đợi một chút! Phương Cẩn Chi sờ sờ trên người mình, nhất thời bất đắc dĩ. Nàng chưa bao giờ thích đeo quá nhiều đồ trang sức, thứ đáng giá trên người nàng lúc này, cũng chỉ có kim linh đang trên cổ tay, và một trâm ngọc trên mái tóc.

Cái trước là di vật ca ca để lại cho nàng, cái sau là lễ vật Tĩnh Ức sư thái tặng cho nàng ngày hôm nay. Cái nào cũng không thể đưa cho người khác.

Nàng không thể không liếc mắt nhìn Diêm Bảo Nhi ở bên cạnh. Diêm Bảo Nhi lật đật móc ra mấy khối bạc vụn trong cái túi thêu treo bên hông. Lấy của nô tỳ cho bọn họ đi!

Đợi đã! Phương Cẩn Chi vừa định cầm khăn gấm trên người mình, nàng do dự một chút, cuối cùng dùng khăn gấm của Diêm Bảo Nhi, gói lại dĩa bánh ngọt trên bàn nhỏ trong xe ngựa, đưa cho Diêm Bảo Nhi.

Đây, đưa cả cái này cho bọn họ đi.

Diêm Bảo Nhi gật đầu, rồi mới đưa bánh ngọt và bạc vụn cho phụ nhân kia. Gần đây, phụ nhân ăn xin đó đã chặn không ít xe ngựa, kiệu của mấy gia đình giàu có, có lúc cũng được bố thí chút đỉnh, nhưng lúc bị xua đuổi thì nhiều hơn, thậm chí còn bị đánh.

Bà cầm lấy bạc vụn và bánh ngọt Diêm Bảo Nhi đưa cho, thiên ân vạn tạ. Đây có lẽ là lần bố thì mà bà nhận được nhiều nhất kể từ khi theo lưu dân chạy tới Hoàng Thành.

Xe ngựa tiếp tục đi về phía trước, một cơn gió thổi đến, thổi màn cửa xe ngựa bay lên, lộ ra gò má của Phương Cẩn Chi.

Phụ nhân kia không khỏi ngây ngẩn cả người, bà chưa bao giờ nghĩ tới người trong xe ngựa lại là một đứa bé vừa mới lớn như vậy. Phương Cẩn Chi ngồi




/192

DOC TRUYEN VIP

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status