Thê Khống

Chương 54 - Chương 53

/192


Người cả phòng đợi tới đợi lui, cũng không đợi được bóng dáng của Lục Vô Nghiên, từ trong cung về đến phủ Ôn Quốc Công khoảng hơn hai canh giờ, Lục Vô Nghiên lên đường vào giờ Tỵ, bây giờ cũng đã qua giờ Mùi rất lâu nhưng vẫn không thấy trở về. Không nói đến những cái khác, lúc này cũng đã quá giờ dùng bữa trưa. Tất cả đều đang đợi Lục Vô Nghiên về phủ dùng cơm, bây giờ. . . . . . đói!

Cao điểm và trái cây trên bàn sớm đã bị ăn gần hết.

Tề mụ mụ bên cạnh Lão thái thái vội vã chạy vào. Bên trong phòng, thái thái, nãi nãi và các cô nương đều cho rằng cuối cùng người cũng đã trở lại, sốt ruột và bực bội trong khoảnh khắc đều tan biến, trở thành mừng rỡ.

Không phải mừng rỡ vì Lục Vô Nghiên trở lại, mà bởi vì cuối cùng cũng có thể dọn cơm!

Người đến đâu rồi hả? Lão thái thái vội vàng hỏi.

Tề mụ mụ có chút ngại ngùng nói: Tam thiếu gia đến tiền viện được một lúc, hắn nói sẽ không đến hậu viện thỉnh an. Bảo lão thái thái và các phòng dùng cơm trước không cần chờ hắn. . . . . .

Người cả phòng đần mặt ra.

Không ngờ bọn họ đói bụng chờ nửa ngày như thế, người ta lại hoàn toàn không định tới hậu viện.

Khá lắm, cái này đúng là rất Lục Vô Nghiên.

Lục Giai Nhân bật cười một tiếng, nhỏ giọng lầm bầm: Thật khi dễ người khác!

Lục Giai Bồ kéo tay áo của nàng ta, bảo nàng ta đừng ăn nói lung tung ở chỗ mọi người đều tụ tập ở đây như vậy.

Tam nãi nãi cũng nghe thấy câu nói của Lục Giai Nhân, nếu là ngày thường, không chừng sẽ trừng mắt nhìn nàng ta. Nhưng hôm nay, cũng bởi vì đã đợi nửa ngày, trong lòng vô cùng nóng nảy, cũng lười quản nàng ta.

Lão thái thái trầm mặc một hồi lâu, rồi nói: Tất cả trở về đi.

Trên mặt lão thái thái không nhìn thấy có chút nào không vui, nhưng trong lòng bà vẫn có chút lấn cấn. Người của tất cả các phòng cũng không dám nói thêm gì, chỉ lặng lẽ lui xuống.

Phương Cẩn Chi bị rớt lại sau cùng.

Tiểu viện của nàng vốn là nơi ở của Lục Vô Nghiên khi còn bé, là một nơi trong hậu viện cách tiền viện gần nhất. Ra khỏi nhà chính, nàng đi theo hướng ngược lại với nhị phòng và tam phòng.

Cô nương? Diêm Bảo Nhi tiến lên một bước, lo lắng nhìn thoáng qua Phương Cẩn Chi. Phương Cẩn Chi cúi đầu, vẻ mặt có chút suy sụp. Diêm Bảo Nhi gọi nàng một tiếng, nàng hầu như không nghe thấy.

Cô nương? Diêm Bảo Nhi lại kêu nàng thêm một tiếng.

Cái gì? Phương Cẩn Chi có chút mờ mịt quay đầu lại.

Diêm Bảo Nhi nhỏ giọng nói: Tam thiếu gia không biết người cũng đang đợi hắn, cho nên mới không đến hậu viện!

Không phải. Phương Cẩn Chi lắc đầu, đi về phía trước.

Nàng suy sụp chỉ vì cuộc gặp gỡ trong dự đoán đã không đến -- nàng muốn gặp Tam ca ca của nàng sớm một chút.

Diêm Bảo Nhi cũng không đoán được tâm sự của Phương Cẩn Chi, không thể làm gì khác hơn là mang vẻ mặt đau khổ đi theo phía sau. Nhưng không ngờ Phương Cẩn Chi lại bất ngờ dừng lại, Diêm Bảo Nhi đang im lặng đi về phía trước suýt chút nữa đã đụng trúng Phương Cẩn Chi.

Sao lại không đi? Cũng sắp đến rồi! Diêm Bảo Nhi hỏi.

Phương Cẩn Chi liếc mắt nhìn cửa thùy hoa phía trước, qua cánh cửa thuỳ hoa này, là sẽ đến tiểu viện của nàng. Trong lòng đã có quyết định, nàng xoay người đi về một hướng khác.

Diêm Bảo Nhi nhìn nguyệt môn ở phía trước, vội nói: Cô nương, người đi nhầm rồi. Đó là lối đi tới tiền viện. . . . . .

Diêm Bảo Nhi gãi gãi đầu, chẳng lẽ cô nương nhà bọn họ đang muốn đến viện Thùy Sao chờ người? Nàng sững người, nhưng cũng không nghĩ nhiều, vội vã đi theo.

Đi trên con đường nhỏ lát gạch xanh, bước chân của Phương Cẩn Chi từ từ chậm lại, nàng quay đầu nhìn những bụi cây xanh um tươi tốt, cơn gió mùa thu se lạnh thổi đến, lùa qua những kẽ lá tạo nên những tiếng xào xào. Nhưng trong mắt Phương Cẩn Chi, mảng màu xanh lay động đó lại bị bao phủ bởi một lớp tuyết trắng xóa.

Hồi ức ùa đến.

Lần đầu tiên nàng gặp Lục Vô Nghiên, là ở chỗ này.

Khi đó, nàng vừa tới phủ Ôn Quốc Công, ai cũng khi dễ nàng. Không có một người xem nàng như chủ tử, ngay cả hạ nhân bên cạnh nàng cũng không khiến nàng an tâm. Cũng vì một cuộn tơ lụa, Ngô mụ mụ phát giận bỏ lại nàng, Vệ mụ mụ lại không thể không để nàng đứng lẻ loi tại chỗ, mang hai cuộn tơ lụa về trước.

Lúc đó, nàng cũng sợ, nàng cũng sợ nha! Không có phụ mẫu huynh trưởng che chở, ngay cả bà vú cũng là người chủ ý bất định. Cho dù trong lòng mờ mịt như thế nào, cho dù sợ hãi như thế nào, cũng phải ra vẻ giả bộ trấn định.

Nàng nhắm mắt lại tự nói với bản thân mình không được sợ không được hốt hoảng, lúc mở mắt ra, đã thấy Lục Vô Nghiên xuất hiện ở cuối con đường nhỏ. Từ đó về sau, cũng xuất hiện trong sinh mệnh của nàng.

Khi đó, nàng còn tưởng Lục Vô Nghiên là một người tàn tật, giống như nàng là một kẻ đáng thương.

Nghĩ tới đây, Phương Cẩn Chi không khỏi cười khẽ một tiếng.

Lúc ngẩng đầu lên, liền nghe thấy mấy giọng nói rơi vào trong tai nàng. Phương Cẩn Chi lập tức cảm thấy khẩn trương, nàng vội vã chỉnh lại tóc nơi thái dương một chút, rồi lẳng lặng đứng im tại chỗ.

Vài bóng người xuyên qua nguyệt môn, từ từ tiến đến gần. Chính là mấy vị thiếu gia Lục gia đang vây quanh Lục Vô Nghiên.

Lục Vô Nghiên đang mặc một bộ trang phục cưỡi ngựa màu bạc, không phải một bộ khôi giáp nặng nề dầy cộm, cũng không tùy ý khoác lên người cái áo dài rộng rãi. Mái tóc buông xõa không buộc không bó trước đây cũng dùng một sợi dây gấm màu bạc buộc lên thật chặt.

Phương Cẩn Chi liều mạng tự nói với bản thân đừng khẩn trương, nhưng khi bóng dáng của Lục Vô Nghiên đập vào mắt, trái tim của nàng cũng khẽ run lên một cái. Hơn nữa, dáng vẻ của Lục Vô Nghiên trong trí nhớ của nàng cũng phát sanh biến hóa. Loại biến hóa rất nhỏ này, cũng đủ khiến cho lòng nàng có một loại cảm giác xa lạ, còn có một tia bối rối.

Lục Vô Nghiên vừa xuyên qua nguyệt môn thì nhìn thấy Phương Cẩn Chi đang đứng trên đường mòn phía xa. Nàng đứng đó, xinh đẹp như một cành ngải hoa đỏ rực rỡ.

Lục Vô Nghiên chỉ nhìn nàng một cái, liền dời mắt đi, quay đầu lại nói chuyện với Lục Vô Phá.

Theo bước chân càng lúc càng gần của Lục Vô Nghiên và mấy vị thiếu gia Lục gia, Phương Cẩn Chi lui về phía sau hai bước, rồi lui ra khỏi con đường lát gạch xanh, bước xuống lớp bùn đất trồng hoa và cây cảnh. Hai mắt cụp xuống, cố gắng làm ra vẻ không để ý, nhưng vẫn vểnh tai lên, lắng nghe bọn họ nói chuyện.

Đưa tới đây thôi. Sau khi Lục Vô Nghiên nói mấy lời này xong, bước chân vẫn không ngừng lai, cũng sắp đến gần Phương Cẩn Chi.

Đại thiếu gia Lục Vô Phá liền nói: Được, Tam đệ chạy quãng đường dài như vậy chắc cũng đã mệt mỏi, tốt hơn hết là nên nghỉ ngơi một chút. Các huynh đệ sau này tái tụ.

Theo lễ, đám huynh đệ này đưa Lục Vô Nghiên đến đây, như thế nào cũng nên mời vào uống một chén trà. Nhưng. . . . . . Ai bảo Lục Vô Nghiên là một người không coi trọng lễ nghi.

Bước chân của các vị thiếu gia Lục gia dừng lại, không tiếp tục đi cùng nữa, chỉ đưa mắt nhìn Lục Vô Nghiên rời đi.

Lục Vô Nghiên khẽ dừng lại một chút rồi tiếp tục đi về phía trước, hắn lướt qua Phương Cẩn Chi ba bước, năm bước, rồi bất ngờ dừng lại. Hắn xoay người, nhìn Phương Cẩn Chi đang cúi đầu núp sau đám lá cây rậm rạp, nói: Còn không đi?

Đến ngay! Hai lúm đồng tiền trên khóe môi khẽ hiện lên, trong giọng nói lại tràn ra chút vui sướng, không giấu được.

Nàng bước lên con đường lát gạch xanh, vội vã đuổi theo Lục Vô Nghiên.

Lục Vô Ki ôm cánh tay. Chậc một tiếng, nói: Thật là một người biết cách xử lý.

Thập nhất đệ. Lục Vô Phá cau mày, nhìn hắn một cái.

Lục Vô Phá thân là huynh trưởng của đám thiếu gia Lục gia này, hắn không chỉ lớn tuổi hơn bọn họ rất nhiều, hơn nữa còn trưởng thành trong quân đội từ nhỏ. Những năm trước đây, khi Lục Thân Ky đi đánh giặc còn mang theo hắn.

Cho nên đám thiếu gia Lục gia này, vẫn tương đối nghe lời hắn.

Xuất phát từ sự tôn trọng đối với huynh trưởng, Lục Vô Ki không thể không thu hồi vẻ mặt nghiêm nghị, hơi khinh bỉ của mình. Nhưng trong lòng hắn vẫn xem thường Phương Cẩn Chi. Ban đầu, lúc Phương Cẩn Chi vừa tới Lục gia, cố gắng nịnh bợ Lục Vô Nghiên. Sau đó, Lục Vô Nghiên rời đi năm năm, Phương Cẩn Chi lại lấy lòng mấy người chung quanh, lấy lòng hết tất cả lớn nhỏ ở Lục gia. Ở trong lòng của Lục Vô Ki, hắn xem thường Phương Cẩn Chi, cảm thấy nàng nịnh bợ, lấy lòng người khác khắp nơi, rất không có cốt khí.

Thời tiết vừa vào thu, năm nay trời lạnh rất trễ, các cô nương trong phủ vẫn còn ăn mặc khá phong phanh. Nhưng Lục Vô Nghiên là một người sợ lạnh, mặc dù trong viện Thùy Sao không khoa trương đến nổi đốt lò sưởi, nhưng Nhập Trà và Nhập Phanh đều đã trải thảm lông thỏ mềm mại và ấm áp.

Nhập Trà và Nhập Phanh, một người đứng ở cửa viện Thùy Sao, một người đứng ở cửa nhà chính chờ Lục Vô Nghiên.

Tam thiếu gia. Nhập Trà canh giữ ở cửa viện khẽ khom gối thi lễ, rồi yên lặng đi theo sau lưng Lục Vô Nghiên về phía trước.

Khi Lục Vô Nghiên đi tới cửa nhà chính, ngược lại không vội đi vào, mà xoay người lại, nhìn về phía Phương Cẩn Chi.

Không đợi Lục Vô Nghiên nói, Phương Cẩn Chi đã vội vàng nói: Muội biết rồi, mỗi lần Tam ca ca từ bên ngoài trở về đều muốn tắm rửa trước. À, Nhập Phanh và Nhập Trà đã quét rửa tịnh thất kỹ lưỡng.

Tốt. Lục Vô Nghiên gật đầu một cái, rồi xoay người đi về hướng tịnh thất.

Thật ra thì. . . . . .

Lục Vô Nghiên không biết nên đối mặt với Phương Cẩn Chi như thế nào.

Lúc hắn ngâm mình vào trong nước nóng, trong đầu vẫn là dung mạo của Phương Cẩn Chi. Hắn cúi đầu, trong hơi nước mờ mịt lại hiện ra dáng vẻ Phương Cẩn Chi lúc sáu




/192