Thê Khống

Chương 55 - Chương 54

/192


Nhập Phanh cầm một tấm gấm bông lớn, che đi cái thứ dơ bẩn đó lại, rồi dùng đôi tay run rẩy túm cái thứ dơ bẩn được bọc bên trong tấm gấm bông lên. Nhập Trà cũng từ bên ngoài vội vã chạy vào, Nhập Phanh bắn cho nàng ấy một ánh mắt, nàng ấy cũng không hỏi nhiều, liếc mắt nhìn thoáng qua chân váy của Phương Cẩn Chi, vội vã lui ra ngoài, đi chuẩn bị cho Phương Cẩn Chi một cái váy mới.

Đến khi Nhập Trà trở lại, cảm xúc của Phương Cẩn Chi cũng đã khá hơn đôi chút.

Được rồi, đi thay một bộ y phục khác đi. Lục Vô Nghiên kéo Phương Cẩn Chi từ trong ngực ra một chút.

Phương Cẩn Chi gật đầu một cái, rồi để Nhập Trà đưa vào thiên sảnh thay y phục.

Lục Vô Nghiên cúi đầu, nhíu nhíu mày nhìn vết bẩn bám vào vạt áo trước. Hắn đi ra khỏi gian nhà chính, hướng về phía tịnh thất. Nhưng chưa kịp tới tịnh thất, bước chân của Lục Vô Nghiên đã dừng lại. Ngay sau đó, hắn ngồi xổm xuống, nôn ra hết tất cả thức ăn vừa ăn vào, nôn hết vẫn tiếp tục nôn khan.

Nhập Phanh bưng nước trà chạy tới, Lục Vô Nghiên uống một hớp liền phun ra, hắn ném ly trà xuống đất, đè nén cái cảm giác cứ cuộn lên trong lồng ngực, nói: Đổi nước tinh khiết!

Vâng! Nhập Phanh đáp, rồi nâng váy chạy về, xách một bình nước tinh khiết quay trở lại. Nàng đứng bên cạnh Lục Vô Nghiên, rót nước vào chén đưa cho hắn.

Lục Vô Nghiên nhận lấy chén nước Nhập Phanh đưa tới, hớp từng hớp súc miệng.

Lục Vô Nghiên đưa cái chén không lại cho người phía sau, khóe mắt hắn quét qua bàn tay nhận lấy cái chén, bàn tay nhỏ nhắn, trắng trẻo, không phải tay Nhập Phanh. Hắn quay đầu lại, liền nhìn thấy Phương Cẩn Chi đang đứng sau lưng hắn, cúi đầu rót đầy một chén nước khác.

Nhìn chén sứ đưa tới trước mặt, Lục Vô Nghiên cau mày, không nhận.

Phương Cẩn Chi bèn đặt chén nước trong tay xuống đất, sau đó cầm khăn lau nước đọng trên khóe môi Lục Vô Nghiên, cẩn thận từng chút một. Sóng mắt khẽ run, ấn đường khẽ chau lại, mang theo vẻ đau lòng thương xót.

Trở về đi! Lục Vô Nghiên đứng dậy, đi về hướng tịnh thất.

Phương Cẩn Chi vội vã đứng lên, đuổi theo Lục Vô Nghiên.

Nghe tiếng bước chân sau lưng, bước chân của Lục Vô Nghiên dừng lại, hắn xoay người, có chút bất đắc dĩ hỏi: Đi theo ta làm gì?

Muội không yên tâm Tam ca ca!

Vậy cũng không thể theo ta vào tịnh thất!

Phương Cẩn Chi nghiêng đầu nhìn Lục Vô Nghiên, tựa như đang suy nghĩ cái gì, sau đó bất ngờ đưa tay lên, áp lòng bàn tay vào bụng Lục Vô Nghiên.

Muội làm gì vậy! Lục Vô Nghiên có chút bối rối lui về phía sau hai bước. Hắn e ngại đến quá gần nàng, những động tác vô ý dù rất nhỏ của nàng cũng khiến cho ngực hắn nóng lên, tê dại.

Tam ca ca, mọi người đều phải đi nhà xí. Mặc kệ ăn cái gì đều phải đi nhà xí. Có cô nương gia nào lại treo hai chữ 'nhà xí' lên trên miệng như vậy, nhưng Phương Cẩn Chi lại nói rất nghiêm túc.

Chân mày Lục Vô Nghiên càng lúc càng nhíu chặt, hắn nheo mắt nhìn Phương Cẩn Chi, hỏi: Muội lại suy đoán cái gì?

Ừm, muội đâu có suy đoán gì nha! Phương Cẩn Chi lắc đầu một cái. Chỉ là đột nhiên nghĩ đến, cho dù ăn thịt cá, hay là rau dại trong núi, đi mao xí một lần đều ra hết nha! Sẽ không ở lại trong bụng! Huống chi còn là thứ đã ăn nhiều năm trước. . . . . .

Phương Cẩn Chi thận trọng quan sát sắc mặt của Lục Vô Nghiên.

Lục Vô Nghiên thở dài một hơi, cảm giác buồn nôn giữa ngực và bụng cũng đã từ từ dịu đi đôi chút. Hắn khoanh tay nhìn Phương Cẩn Chi, có chút bất đắc dĩ hỏi: Làm sao đoán được?

Khóe môi Phương Cẩn Chi cong lên, híp mắt nói: Năm nay trời tốt, thu hoạch không tệ, nhưng năm ngoái liên tục không có mưa, thu hoạch cũng không được. Muội nghe hạ nhân trong phủ nói, những bách tính nghèo khổ, những lúc đói bụng không chịu đựng nổi sẽ ăn rau dại, sẽ ăn cả vỏ cây, còn có thể bắt chim chóc sâu bọ côn trùng nấu lên ăn! À, Tôn tiên sinh còn dạy qua, ông ấy nói, ngày xưa, lúc tình hình thiên tai nghiêm trọng, thậm chí nạn dân còn trao đổi hài tử của mình để nấu lên ăn. . . . . .

Lục Vô Nghiên cười khổ.

Sao hắn lại quên đứa nhỏ này từ nhỏ đã thông tuệ hơn người. Năm năm không gặp, tăng trưởng không chỉ là một cái đầu.

Vậy muội muốn biết ta đã ăn cái gì rồi không?

Phương Cẩn Chi hơi rũ mắt, thu lại nụ cười trên mặt, ngước nhìn Lục Vô Nghiên, nghiêm túc nói: Nếu Tam ca ca nói ra nhưng lại càng không thoải mái, vậy Cẩn Chi cũng không muốn biết. Nhưng nếu sau khi Tam ca ca nói ra mà không còn khó chịu nữa, vậy Cẩn Chi liền muốn biết!

Lục Vô Nghiên im lặng một hồi, bỗng nhiên cúi đầu bật cười, lúc ngẩng đầu lên nhìn Phương Cẩn Chi, mắt sáng như sao.

Phương Cẩn Chi cũng cười theo hắn, từ khóe mắt đến đáy mắt, giống như được bao phủ bởi một lớp mật.

Được rồi, trở về chờ ta. Không được theo ta vào tịnh thất quấy rối. Lục Vô Nghiên chậm rãi thu lại nụ cười.

Gò má Phương Cẩn Chi lập tức đỏ lên, nàng phản bác: Ai muốn theo huynh vào tịnh thất quấy rối chứ!

Nàng chắp tay sau lưng xoay người, bước nhanh về phía trước.

Lục Vô Nghiên đăm chiêu nhìn theo bóng lưng Phương Cẩn Chi, dường như đột nhiên thông suốt cái gì, hắn nhíu mày. Xem ra hắn nghĩ sai rồi. Rốt cuộc bé con của hắn cũng trưởng thành, không phải cái gì cũng không hiểu.

Lục Vô Nghiên lắc đầu một cái, đi vào tịnh thất.

Đợi đến khi hắn trở ra, có chút bất ngờ phát hiện Phương Cẩn Chi vẫn chờ ở bên ngoài.

Phương Cẩn Chi xoay người lại, không vui vẻ lắm nói: Rõ ràng là muội bị dọa, tại sao cuối cùng lại là muội dỗ dành huynh? Không được, không được!

Vậy làm sao mới được? Lục Vô Nghiên từ từ bước đến gần nàng.

Tam ca ca phải dỗ dành muội đó, giả dụ như cho muội chỗ tốt chẳng hạn! Đôi mắt sáng lấp lánh của nàng lay động, lộ ra một chút ranh mãnh táo bạo.

Chỗ tốt. Lục Vô Nghiên nén cười. Hắn đi đến trước mặt nàng, bất ngờ cúi người xuống, ôm Phương Cẩn Chi lên. Như khi nàng còn bé, ôm nàng dựng thẳng vào trong ngực, để nàng ngồi trên khuỷu tay mình.

Phương Cẩn Chi cúi đầu kinh hô một tiếng. Nàng lập tức ôm lấy cổ Lục Vô Nghiên theo thói quen, nhưng đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, hơi xấu hổ buông tay ra, nắm lấy cổ áo hắn.

Tam ca ca, huynh thả muội xuống đi! Trong mắt nàng tràn đầy kinh hoảng.

Khóe miệng Lục Vô Nghiên hơi cong lên, cũng không để ý tới kháng nghị của nàng, ôm nàng đi về gian nhà chính, lúc sắp bước qua ngưỡng cửa, hắn nói: Cúi đầu.

A. . . . . . Phương Cẩn Chi khẽ khom lưng, không thể không nằm trên vai Lục Vô Nghiên.

Trong nhà chính, Nhập Trà và Nhập Phanh vừa thay xong tấm thảm lông thỏ mới. Hai người bọn họ nhìn thấy Lục Vô Nghiên ôm Phương Cẩn Chi đi vào, cũng hơi sửng sốt một chút, nhưng rồi lập tức cúi đầu không dám nhìn lâu, vội vã lui xuống.

Tam ca ca, huynh làm gì vậy! Để người ta nhìn thấy không tốt đâu! Phương Cẩn Chi cuống đến phát khóc.

Lục Vô Nghiên đi vào thiên sảnh, đặt Phương Cẩn Chi lên tháp mỹ nhân. Hai tay hắn đặt hai bên hông nàng, từ từ đến gần nàng. Hắn có thể nhìn thấy rất rõ gương mặt trắng như sứ của nàng đỏ đến sắp bốc cháy.

Mới vừa rồi là ai lôi kéo ta ôm ta, sao chỉ qua một canh giờ, liền bắt đầu tránh né ta, hửm? Lại còn hiểu được để cho người khác nhìn thấy là không tốt? Lục Vô Nghiên cười như không cười nhìn nàng.

Phương Cẩn Chi cắn môi, cắn đến nỗi cánh môi màu hồng nhạt xuất hiện một vệt trắng.

Đôi mắt hoang mang của nàng đã nói lên tất cả.

Lại, lại diễn trò.

Cũng đúng thôi, dù sao đã mười hai tuổi rồi. Sao có thể không hiểu chút nào đối với chuyện tình yêu nam nữ. Suýt chút nữa đã bị nàng cố ý giả vờ thân mật lừa gạt.

Lục Vô Nghiên nâng người lên, rời khỏi nàng. Hắn cũng không nói chuyện, chỉ đứng ở một bên, chờ cảm xúc của nàng ổn định lại.

Phương Cẩn Chi vội vàng dịch về phía sau một chút, có chút luống cuống vén lại mấy lọn tóc rơi ra. Lục Vô Nghiên vừa rời khỏi, cảm giác bị áp bức liền từ từ tản đi. Phương Cẩn Chi thở phào nhẹ nhõm, loại cảm giác hoang mang tay chân luống cuống cũng dần dần phai đi.

Nàng dùng mu bàn tay chạm vào gương mặt nóng bừng của mình, nó còn nóng hơn so với trong tưởng tượng của nàng. Nàng ngẩng đầu lên, có chút oán trách trừng mắt nhìn Lục Vô Nghiên. Nhưng nàng cũng hiểu lúc này là nàng không có lý.

Tiểu Cẩn Chi của ta vẫn luôn thích ngủ, vậy mà bỗng nhiên mấy đêm liền không ngủ được. Lục Vô Nghiên đi tới, tùy ý ngồi xuống bên mép của cái tháp mỹ nhân. Vậy là có tâm sự.

Phương Cẩn Chi lập tức mất hứng, nàng lập tức phản bác: Huynh không thể vu oan cho muội! Muội không nói dối! Vốn là bởi vì huynh sắp trở về mà!

Phải phải phải. . . . . . Lục Vô Nghiên cười gật đầu. Dù là vì ta sắp trở về, cũng không chỉ bởi vì muốn gặp ta sớm một chút đâu nhỉ?

Muội. . . . . . Ánh mắt Phương Cẩn Chi có chút trốn tránh.

Vậy để ta đoán nhé? Lục Vô Nghiên cười khẽ một tiếng. Muội lo lắng rất nhiều chuyện. Chẳng hạn như, Tam ca ca có còn nhớ chuyện đợi muội trưởng thành sẽ thành thân với muội hay không.

Hai gò má của Phương Cẩn Chi vất vả lắm mới giảm nhiệt, lại bắt đầu ửng đỏ.

Chẳng hạn như. . . . . .

Đừng nói! Phương Cẩn Chi cắt ngang lời hắn. Đó, đó. . . . . đều là chuyện lúc còn bé tùy tiện nói đùa thôi. . . . . .

Tùy tiện nói đùa? Lục Vô Nghiên không quan tâm sự tránh né của Phương Cẩn Chi, nắm lấy bàn tay dang giấu trong tay áo của nàng. Hắn kéo bàn tay nàng từ trong tay áo ra, nắm lấy ngón tay út hơi co lại của nàng.

Chúng ta còn ngoéo tay, chính là ngón tay này đây. Lục Vô Nghiên chìa ngón út của mình ra, móc vào ngón út của Phương Cẩn Chi.

Phương Cẩn Chi rút tay mình về, giấu ra sau lưng. Nàng ngẩng đầu lên nhìn Lục Vô Nghiên, lấy dũng khí nói: Tam ca ca, muội làm tiểu nhân một lần có được hay không? Muội hối hận, muội không muốn gả


/192