Thiên Hậu Danh Môn Của Chủ Tịch

Chương 26.2: Thật sự không phải kéo thêm kẻ thù chứ?

/1667


Chương 26.2: Thật sự không phải kéo thêm kẻ thù chứ?

Rốt cuộc vì sao lại biến thành như vậy……

Chẳng lẽ, thật sự là vì hai năm trước như trong lời Diệp Phong nói sao?

Vừa nghĩ, Lục Mộng Tiêu nhanh chóng xuống giường, đi ra khỏi phòng cho khách, nhìn xuống lầu một, đèn phòng khách đã tắt hết, anh đã về phòng ngủ rồi sao?

Vừa do dự, vừa chậm rãi đi đến trước cửa phòng ngủ của Diệp Phong.

Bây giờ, ở trước mặt Diệp Phong, cô chính là vợ chưa cưới của Mộc Lăng Phi, nói thế nào thì cũng là người thân tương lai, nếu dùng thân phận như vậy đi nói chuyện với anh thì……

Nói không chừng có thể biết một chút về sự việc hai năm trước là thật hay là giả.

Đứng ở cửa, Lục Mộng Tiêu giơ tay lên lại buông tay xuống, một mình dạo bước xoay vài vòng, do dự nghĩ có nên gõ cửa hay không đây……

‘ Cùm cụp……’ cùng với tiếng mở cửa, ánh đèn trong phòng rọi vào người Mộng Tiêu.

“Cô cứ đi qua đi lại như vậy là muốn vào ngủ cùng với chú à?” Giọng nói lạnh lùng lướt qua bên tai.

Mộng Tiêu hơi ngẩng đầu, tầm mắt đều bị bóng dáng cao to của Diệp Phong ngăn cản. Anh chỉ tùy ý mặc một bộ quần áo ngủ, mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm cô.

“Không, không không, hiểu lầm thôi.” Vừa nói như đạn bắn, vừa lắc đầu, dọa chết cô rồi, đột nhiên mở cửa lại còn nói như vậy, làm cô nhất thời không biết nên trả lời thế nào cho phải.

“Phong…… Làm sao vậy?” Trong phòng lại vang lên giọng nói nhỏ nhẹ nữ tính.

Đồng tử cô co rụt lại, theo bản năng nghiêng người, tầm mắt vòng qua thân hình cao lớn của Diệp Phong nhìn vào trong phòng một cái, chỉ thấy một cô gái đang nằm trên giường lớn, chính là Lâm Vũ Vi!

Hơn nữa, còn có thể thấy lờ mờ nửa người trên trần trụi của Lâm Vũ Vi!

Không xong rồi!

Cô còn tưởng đã trễ thế này, có lẽ Lâm Vũ Vi cơm nước xong liền đi rồi, không ngờ…… Ách…… Không phải vừa rồi họ vẫn đang ấy ấy đấy chứ?

Nhanh chóng thu hồi tầm mắt, Mộng Tiêu nhắm chặt mắt lại, nói: “Xin lỗi, làm phiền hai người rồi, con chỉ hơi đau đầu, ra ngoài dạo một chút… Các người tiếp tục đi, tiếp tục đi, tôi về phòng ngủ!”

Không hiểu sao cô lại căng thẳng đến mức đầu mướt cả mồ hôi, nghĩ đến cắt ngang chuyện người ta đang làm, liền cảm thấy vô cùng xấu hổ, nhanh chóng xoay người chạy về phòng.

Khoảnh khắc nằm lên trên giường xong, cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Mắt không hề chớp nhìn chằm chằm trần nhà, trong công ty, có bao nhiêu nữ ngôi sao có quan hệ như Lâm Vũ Vi với Diệp Phong?

‘ Cùm cụp ’

Hửm?

Tiếng mở cửa?

Lục Mộng Tiêu vừa quay đầu, chỉ thấy Diệp Phong đứng ngay cửa phòng cô, trên người vẫn mặc bộ quần áo ngủ kia!

“Diệp! Chú hai, sao chú lại qua đây?” Người này muốn dọa cô bao nhiêu lần đây? Lúc này, không phải anh ta nên ở phòng ngủ tiếp tục ấy ấy với Lâm Vũ Vi sao?

Sao lại chạy đến phòng cô? Chẳng lẽ bất mãn vì cô cắt ngang nhịp điệu của họ sao?

Diệp Phong chậm rãi đi đến, tiện tay ném hộp thuốc trong tay lên trên bàn, nói: “Thuốc đau đầu, uống nhanh rồi ngủ đi.”

Anh đến đưa thuốc sao?

Chỉ vì lý do mà cô tùy tiện nói bừa kia thôi sao? Thật không thể hiểu nổi người này, lúc nào nói chuyện cũng mang theo dao găm, rõ ràng là ác ma mà thỉnh thoảng lại để lộ một mặt như thiên sứ.

“Cảm ơn.” Cô nói nhỏ một câu.

Diệp Phong không nói chuyện, tầm mắt cũng không dừng trên người cô nữa, xoay người đi……


/1667