Thiên Hậu Danh Môn Của Chủ Tịch

Chương 26.2: Thật sự không phải kéo thêm kẻ thù chứ?

/1667


Chương 27.1: Hai năm trước có qua lại

Nói thì chậm, đi thì nhanh, Lục Mộng Tiêu xoạt một cái nhảy từ trên giường xuống, gọi: “Chú hai……”

“Hửm?” Anh dừng bước, ngoái đầu nhìn cô.

Mộng Tiêu do dự, đi ra ngoài chỗ anh, dù sao người cũng qua đây rồi, cô cảm thấy nếu đêm nay không hỏi anh cho rõ ràng thì cô sẽ không thể ngủ được.

Nhưng……

Nên bắt đầu nói từ đâu trước thì được?

“À cái kia, cô Lâm, ngủ rồi sao?” Ai u…… Rốt cuộc cô đang hỏi gì vậy chứ? Hỏi cái này có tác dụng cái rắm gì!

“Vẫn chưa, có chuyện gì sao?”

“À, không, không có, chỉ là tôi rất thích cô ấy thôi. Đúng rồi, chú hai à quan hệ giữa chú và cô ấy là gì vậy?” Hu hu hu…… Cô sắp muốn khóc, hỏi cái gì đâu không vậy chứ, thật sự có thể từ những vấn đề này mà lôi kéo về đề tài hai năm trước được à?

“Cô không nhìn ra được sao?” Dáng vẻ anh nói vẫn luôn bình thản lạnh nhạt như vậy.

Trời mới biết, trong lòng Lục Mộng Tiêu đã mây mưa thất thường, sao cô có thể nhìn ra được chứ! Anh thích quy tắc ngầm như vậy, ai mà biết được cô Lâm kia là bạn gái hay là bạn giường của anh chứ……

Ánh mắt nhẹ xoay, cô đổi cách hỏi: “Tôi chỉ muốn tò mò nhiều chuyện chút thôi. Chú hai, chú là CEO của công ty giải trí, có phải bên cạnh có rất nhiều bạn là nữ giới hay không?”

“A…… Hơn nửa đêm, cô đi hỏi chú vấn đề này, là cũng muốn làm một trong những người bạn nữ giới của chú sao?” Lời anh có thâm ý khác, đôi mắt cẩn thận nhìn từ trên xuống dưới đánh giá cô một phen.

“Khụ, khụ khụ khụ khụ!” Suýt chút nữa cô ho đến mức phổi mình xuất huyết luôn rồi, người này, nói chuyện còn có thể chừa cho người ta chút đường sống được không?

“Vòng vo lâu như vậy, rốt cuộc cô muốn nói gì?” Giọng điệu Diệp Phong lạnh lùng, đôi mắt bén nhọn, như muốn nhìn thấu cô.

Dưới thấu kính, ánh mắt hai người nhìn nhau, đột nhiên Mộng Tiêu giật mình, trong đầu hiện lên ánh sáng thần kỳ, nhanh chóng mở miệng……

“Là thế này, lần trước tôi bị Mộc Lăng Phi đuổi ra khỏi nhà. Là vì tôi làm hỏng một album chân dung của nữ ngôi sao, cô ấy tên Tiêu Tiêu. Vừa rồi lúc chú và cô Lâm dùng cơm, tôi cũng nghe nói hai người nhắc đến cô ấy, làm tôi nhớ đến cô ấy là người trong công ty của chú hai. Cho nên, chỉ muốn hỏi một chút…… Chú có quen biết cái cô tên Tiêu Tiêu này hay không?”

Nói xong, trong mắt cô lấp lánh mong chờ.

Diệp Phong lại nhíu mày, sao hôm nay nhiều người nhắc đến cô nhóc kia vậy nhỉ?

Thấy anh chậm chạp không trả lời, Mộng Tiêu lại vội vã truy hỏi: “Chú hai? Hai người có quen biết không?”

“Hai năm trước từng qua lại, bây giờ cũng vậy.” Mày anh vẫn không giãn ra, im lặng một lúc lại nói: “Chuyện của Lăng Phi, chú sẽ tìm thời gian nói với nó, không còn sớm nữa, đi ngủ đi.”

Không cho Mộng Tiêu cơ hội tiếp tục truy hỏi nữa, Diệp Phong xoay người đi khỏi phòng cho khách……

Tuy không tiếp tục hỏi thêm gì nữa, nhưng cái câu “hai năm trước từng qua lại” kia cũng đã giải quyết một nghi ngờ trong lòng cô rồi!

Mấy ngày qua, Diệp Phong vẫn luôn nói hai năm trước, thế mà là nói thật! Nhưng rốt cuộc sao lại như vậy chứ?

Có phải Diệp Phong nhận nhầm người rồi không?

Nhận nhầm cô với người khác?

Hay là…… Thật sự do đầu óc cô không đủ minh mẫn nên quên mất sự việc gì đó rồi?

Tối hôm đó, người buồn bực ưu sầu đương nhiên không chỉ một mình Lục Mộng Tiêu, bên phòng 602, đèn phòng khách vẫn mở, Mộc Lăng Phi nằm trên sô pha, gác chân, rũ tay lắc lư quyển album kia……

Không ngờ…… Anh ấy mà cũng có ngày bị người ta cho leo cây.

Haizz…

Tiêu Tiêu, em cũng được lắm……

Gần như hai người đều trằn trọc, khó có thể đi vào giấc ngủ.

Lục Mộng Tiêu cũng lăn lộn rất lâu, mới ngủ được chút, lúc thức dậy, mặt trời đã lên cao, ngay cả Diệp Phong và Lâm Vũ Vi đều không ở nhà.


/1667