Thiên Hậu Danh Môn Của Chủ Tịch

Chương 28: Điểm yếu của cô

/1667


Chương 28: Điểm yếu của cô

Chuyện mà ngày hôm qua cô lo lắng, không ngờ thật sự xảy ra! Chỉ cần Diệp Phong biết cô có cuộc sống đầu tiên, sẽ không chút do dự đem cô giẫm lên, một chút cơ hội cũng không cho cô.

Cho dù Mộc Lăng Phi không phải là nghệ sĩ của công ty Thánh Đỉnh, anh ta vẫn có thể lấy tay che trời như cũ.

“ Tiêu Tiêu, cô phải mất hai năm mới tốt hơn một chút, nếu cô cứ tiếp tục bị vùi trong tuyết, chẳng mấy chốc, thậm chí cả nghệ sĩ bên rìa cô cũng không phải!”

Cô hiểu!

Bởi vì cô rất rõ ràng, cho nên cô mới lo lắng như vậy.

“ Tôi sẽ đi tìm Diệp Phong” Nếu như hai năm trước thực sự đã xảy ra chuyện gì, thật sự xin lỗi, cô không nhớ một chút gì cả. Mong anh không nên tiếp tục làm như vậy nữa...

Cô không có nhiều tuổi trẻ để cho anh đến nghiền ép như vậy.

Trực tiếp đi đến phòng làm việc của Diệp Phong, đẩy cửa vào.

Tại bàn làm việc, Diệp Phong ngước mắt lên, ánh mắt anh nhìn vào người phụ nữ đang đứng ở cửa: “ Xông vào phòng làm việc của giám đốc đến nghiện rồi sao? Ngay cả cửa cũng không gõ?”

“Xin lỗi! Là do tôi có việc gấp nên đã quên.” Cô bỗng dưng nói, không đợi Diệp Phong lên tiếng, cô liền sải bước đi vào phòng.

“ Một xíu chuyện nhỏ về MV, cũng có thể coi là việc gấp sao?” Anh đặt viết xuống, cẩn thận quan sát cô.

Người đàn ông này, nhất định phải gây sự! Không dễ để cô kiềm chế nội tâm gấp gáp của mình, nhưng mỗi lần anh nói ra vài câu là có thể chọc tức cô.

Hai tay vỗ xuống bàn của Diệp Phong.

“ Vậy xin hỏi tổng giám đốc Diệp, đối với một người nghệ sĩ mà nói, anh cho rằng còn có chuyện gì mới có thể xem là việc gấp đây? Vâng, đối với anh MV chỉ là việc nhỏ, lớn hơn cái hạt vừng một chút. Nhưng với cô mà nói, đã là chui vào ngõ cụt.

“Nghệ sĩ? A...cô bây giờ vẫn còn là nghệ sĩ sao?”

“ Đúng vậy, nếu như bị tổng giám đốc Diệp tiêu hao xuống nữa, chẳng mấy chốc thì nghệ sĩ cũng không còn nữa.” Mộng Tiêu cười lạnh một tiếng, trong giọng nói không tránh khỏi mang theo ý châm biếm.

“ Tiêu Tiêu, ngay cả khi tôi không giấu cô, cô cũng không thể có được ngày nổi danh!” Diệp Phong nghiền ngẫm nói.

“ Tổng giám đốc Diệp dựa vào cái gì mà có thể chắc chắn tương lai của người khác mà kết luận như vậy?!”

“ Dựa vào cái gì à? Chỉ dựa vào cô, đầu tiên là không có kỹ năng diễn xuất, hai là không có giọng hát! Nghe nói cô khiêu vũ cũng là cùng tay cùng chân, với trình độ như vậy, có thể lăn lộn đến nghệ sĩ tuyến ba, đã là cực hạn rồi”

Từng câu từng chữ giống như một cây kim đâm vào ngực cô, nhưng cô không thể phản bác. Bởi vì ... lời của Diệp Phong, cũng không có sai.

Những thiếu sót này chính là điểm yếu của cô.

Những điều kiện để trở thành ngôi sao, toàn bộ cô đều không có thứ gì...

Cho nên... mấy năm nay ở trong cái vòng này, mỗi một bước đi của cô đều rất gian nan.

Diệp Phong đứng dậy, vòng qua bàn làm việc bước tới bên cạnh cô: “ Tiêu Tiêu, cô nói tôi nghe một chút, cô vô dụng như vậy! Vẫn còn lại cái gì để làm nghệ sĩ? Chỉ bằng gương mặt lớn lên dễ nhìn một chút này sao?”

“Đúng vậy”

Quyết đoán phun ra một câu như đinh chém sắt, tay của Mộng Tiêu Tiêu nắm chặt thành nắm đấm. Nỗ lực kiềm chế sự run rẩy trong lòng, quay đầu lại, cô nhìn thẳng về phía Diệp Phong.

“ Đúng vậy, tôi không có kỹ năng diễn xuất, không có giọng hát, lại không biết khiêu vũ, nhưng vậy thì sao? Vòng giải trí cũng không phải không có nghệ sĩ nào như tôi!”

“Phải vậy không?” Khóe miệng Diệp Phong hiện lên một tia cười khẩy.

“Tại sao lại không có? Những ngôi sao đó, có mấy người có được diễn xuất, giọng hát tốt?! Không phải đều dựa vào khuôn mặt để lập nghiệp sao? Cô mím chặt môi, gần như là giận dỗi mà quát lớn.

“ A...” Diệp Phong cười lạnh một tiếng.

Ánh mắt của Mộng Tiêu né tránh, quay đầu nhìn về phía khác.

“ Ba” đột nhiên một phần tài liệu được vứt xuống trước mặt cô.

“ Nếu còn biết, vậy thì ký đi!” Lời của Diệp Phong lạnh lùng vang lên.

Cô có chút bối rối, nghi ngờ nhìn Diệp Phong một chút. Lại cúi đầu nhìn xuống xấp tài liệu được vứt ở trước mặt. Đây là ý gì? Nói nói đột nhiên ném một xấp tài liệu xuống trước mặt cô...là thế nào?


/1667