Thiên Hậu Danh Môn Của Chủ Tịch

Chương 28.2: Điểm yếu của cô

/1667


Chương 28.2: Điểm yếu của cô

Lẽ nào là do cô thật sự quá vô dụng, cho nên Diệp Phong phải sa thải cô sao?

Vừa nghĩ qua, vẫn còn tò mò mà cầm tài liệu lên nhìn một cái.

“Hợp đồng thần tượng?” con chữ đập vào mắt, Lục Mộng Tiêu kinh ngạc nhìn về phía Diệp Phong: “Anh, anh đây là có ý gì? Có nghĩa là... đem hợp đồng thần tượng cho tôi ký tên?”

“Đúng vậy”

“Anh muốn tôi, phát triển theo hướng thần tượng?”

“Không phải lúc nãy cô còn cây ngay không sợ chết đứng mà nói sao? Một kỹ năng diễn xuất, một giọng hát như vậy, ngoại trừ con đường thần tượng này, cô còn đường khác để chọn sao?”

Lời nói của anh cũng giống như một cơn mưa lớn, trong nháy mắt dường như có thể cuốn trôi đi đám mây u ám ngay trước mặt đi lập tức, ánh sáng mặt trời liền chiếu rọi xuống.

Thần tượng...

Đó là điều cô chưa từng nghĩ tới, bởi vì làm thần tượng là phải đối mặt với những người trẻ tuổi và bị giới hạn về mặt tuổi tác, nếu đã ngoài 25 tuổi thì đã không còn thích hợp để làm thần tượng nữa.

Khi đó, nếu như không thay đổi, hoặc là được công nhận trong lĩnh vực khác, thì liền từ từ mất đi hào quang rồi bị mọi người lãng quên.

Do mộng tưởng của cô quá lớn, chỉ là thần tượng mà thôi. Cho nên chưa bao giờ nghĩ đến việc đi làm thần tượng...

Nhưng bây giờ, khi nghe Diệp Phong nói, lại như một lời cảnh tỉnh cô! Tình hình của cô hiện giờ, dường như hiện tại chỉ có thần tượng là lựa chọn tốt nhất.

Im lặng trong chốc lát.

Mộng Tiêu tràn ngập nghi ngờ nhìn về phía Diệp Phong...

“Thế nhưng, anh, không phải muốn giấu tôi sao?” Cô không hiểu nổi, chẳng phải Diệp Phong muốn phá hủy cuộc đời nghệ sĩ của cô sao?

Nhưng tại sao một người muốn phá hủy cô lại tìm lối ra cho cô?

“ Nói như vậy...cô muốn bị tôi giấu đi sao?

Mộng Tiêu nhanh chóng lắc đầu, chỉ là hoàn toàn nghĩ không ra Diệp Phong nghĩ gì. Rõ ràng luôn luôn nhắm vào cô mà.

Nhưng bây giờ lại cho cô thứ này.

“ Anh thật sự cho tôi, đi tham gia cái này?” Mộng Tiêu quơ quơ tài liệu lên.

“Nếu không muốn, có cũng có thể vứt đi.” Anh luôn nhẹ nhàng nói.

Lục Mộng Tiêu không chút do dự, cầm lấy viết ở trên bàn. Trực tiếp kí tên vào cuối tài liệu. Khi đặt cây viết xuống, trong đầu đột nhiên như lóe lên cái gì vậy.

Lẽ nào...bởi vì Diệp Phong phải đem cô bọc lại một lần nữa, cho nên bây giờ mới dừng toàn bộ thông báo lại sao?

Cho...

Sự bắt đầu mới này?

Trái tim co rút dữ dội giống như bị vật gì đó nắm chặt.

Nhìn về phía Diệp Phong lần nữa, tất cả tức giận đã sớm đã biến mất, tuy rằng không biết suy đoán này của cô có đúng hay không...

Vừa ý nhưng trong lòng hơi là lạ.

Ký tên xong.

Xung quanh lông mày của Mộng Tiêu vẫn khóa chặt, nhìn về phía Diệp Phong. Anh vẫn không có biểu tình gì, chỉ là thuận tay bỏ tài liệu qua một bên ...

“ Cảm ơn anh.” Cô ngập ngừng một lúc lâu mới phun ra được những lời này. Không nghĩ đến, ồn ào một lúc lại thành ra như vậy. Ngay cả bản thân cô cũng chưa có thích ứng kịp.

“ Cảm ơn?” Diệp Phong chống một tay trên bàn làm việc: “Cô cảm ơn người khác, chỉ biết nói ngoài miệng thôi sao?”

“Ách...” Cô lẩm bẩm trong nháy mắt. Khi mọi người nói cảm ơn, không phải đều là nói khách sáo quá sao? Tại sao anh lại ngược lại không khách sáo !

Hít một hơi thật sâu rồi nói: “tổng giám đốc Diệp, vậy anh muốn tôi cảm ơn anh như thế nào?”


/1667