THIÊN KIM HẠ PHỦ

Chương 44 - Chương 44

/100


Edit: hoacodat

Mười cô nương đều lần đầu ngồi thuyền, sau khi dong buồm lái thuyền, có mấy người cảm thấy hơi không khỏe, còn có ba người say tàu nghiêm trọng, nhóm ma ma mặc dù càu nhàu, nhưng may đã sớm chuẩn bị, vội tìm miếng gừng cho các nàng ngậm, lại dán thuốc dán lên bụng các nàng, thế này mới tốt hơn chút. Mặc dù Hạ Viên không say tàu, nhưng vẫn xin một miếng gừng nhỏ ngậm vào, vì cô nương cùng khoang thuyền nôn mửa nhiều quá, mùi trong khoang thuyền không dễ chịu lắm, nên kéo Trần Châu chạy lên boong thuyền thông khí.

“Viên nhi, muội có cảm thấy Sử Duyệt hay lảng vảng trước mặt An ca ca không?” Trần Châu Hạ Viên nắm tay nhau, thầm thì: “Nàng mười bốn tuổi rồi, còn chưa hứa người, có phải đã coi trọng An ca ca rồi? Trước kia ở nhà, ta nghe đại ca nói với đại tẩu của ta An ca ca là một người rất xuất sắc, có rất nhiều phu nhân muốn gả nữ nhi cho huynh ấy đấy! Nếu Sử Duyệt gả cho An ca ca, thì chính là thiếu tướng quân, thật là uy phong.” Nói xong lại ghé vào tai nói: “Lúc muội còn nhỏ, không phải Tướng quân phu nhân dẫn theo An ca ca bọn họ đến phủ các ngươi cầu thân qua sao, vậy rốt cuộc là cầu cho nhi tử nào? Nếu như là An ca ca thì tốt quá, nếu phủ nhà muội đồng ý việc hôn nhân này, vậy muội chính là vị hôn thê An ca ca rồi, Sử Duyệt kia tự nhiên ở một bên hóng mát đi.”

“Phi phi, nói bậy bạ gì đó?” Hạ Viên nhanh tay che miệng Trần Châu, da mặt mỏng dở khóc dở cười. Bỗng suy nghĩ lại, cũng nghi hoặc, đúng vậy, lúc ấy Tướng quân phu nhân đến phủ cầu thân, là cầu cho nhi tử nào? Theo lý mà nói, việc cầu thân tự nhiên bắt đầu từ Đại nhi tử. Nhưng bản thân mình lúc ấy tuổi nhỏ, nàng (Thượng Tiệp) không có khả năng vì nhi tử mười mấy tuổi cầu nữ oa nhi làm nàng dâu chứ? Tất cả mọi người đều đoán là cầu cho Tưởng Hoa Cái, người trong phủ có lúc cũng lấy chuyện này ra nói đùa nữa là! Vài ngày trước Tiểu ca ca còn lặng lẽ nói với mình, trở về từ Bắc Thành quốc, phủ Tướng quân có khả năng sẽ chính thức tới Hạ phủ cầu thân, để mình chuẩn bị tâm lý. Bản thân đoán lão nương tất sẽ không đáp ứng hôn lễ ngay, nên cũng an tâm.

Trần Châu bị che miệng, nên đưa ngón tay chỉ bên kia mạn thuyền. Hạ Viên theo ngón tay nàng nhìn qua, thấy Tưởng Hoa An đứng gần mạn thuyền bên kia, bỗng nhớ tới trong túi y phục của hắn chứa rất nhiều đồ ăn vặt, không khỏi buông tay khỏi miệng Trần Châu, cười hì hì nói: “Chúng ta đi lấy đồ ăn vặt chỗ An ca ca ăn giải khuây đi!”

Trần Châu gật đầu mãnh liệt nói: “Chính là lời ta muốn nói, lại bị muội làm không nói ra được đấy. Nhưng ta thấy hắn phân một nửa đồ ăn vặt cấp cho nhóm ma ma rồi, còn lại một nửa chứa trong túi quần áo. Nghe đâu là Tưởng lão phu nhân và Tướng quân phu nhân chuẩn bị cho hắn ăn trên đường. Bọn họ sao ăn những thứ linh tinh này, tự nhiên phải phân cho chúng ta ăn thôi. Ngậm miếng gừng cả nửa ngày, miệng toàn là vị gừng, vẫn phải lấy một chút mứt hoa quả ăn trước. Đều tại nương ta, chỉ lo bỏ những vật kiện xiêm y linh tinh thôi, lại không bỏ mấy đồ ăn vặt cho ta, không biết ta không có đồ ăn vặt sẽ ngồi không yên sao?”

Hai người đang nói, lại thấy có một bóng dáng xinh đẹp bước gần tới chỗ Tưởng Hoa An, nghiêng đầu nói cái gì đó, cười ngọt ngào.

“Viên muội muội nhìn đi, Sử Duyệt thấy An ca ca đứng một mình, lại sáp tới nói chuyện, vẻ mặt An ca ca không tình nguyện, chúng ta chạy nhanh tới cứu huynh ấy đi!” Trần Châu kéo Hạ Viên đi, vừa nói thầm: “Mặc kệ Tướng quân phu nhân chuẩn bị cấp muội cho An ca ca hay là Khoan ca ca, dù sao tương lai muội chính là người phủ Tướng quân, bây giờ cũng không thể vứt An ca ca cho Sử Duyệt trèo lên được. Chúng ta giảng nghĩa khí.”

“Còn nói linh tinh ta đi trước đó!” Hạ Viên nghe lời Trần Châu nói..., giãy tay giả vờ muốn đi, lại bị Trần Châu một phen bắt lấy, đành phải đi theo nàng đi tới đằng trước. Không biết làm sao, bỗng nhiên có chút hoảng hốt, chẳng lẽ lúc trước Tướng quân phu nhân cầu hôn, chính là cầu cho Tưởng Hoa An, hay là cầu cho Tưởng Hoa Cái? Hạ Viên đoán sau này mình hứa với người, Quý Thư hẳn sẽ chọn một trong những người quen biết cho mình, quyết sẽ không chọn người không quen biết. Thế là đem bọn người Tống Thiểu Dương Đào Linh Kiệt sơ lược qua trong đầu một lần, so sánh cùng Tưởng Hoa An một chút, cân bằng trong lòng lại cứ hướng Tưởng Hoa An hơn một chút. Dù sao những người khác nhìn vẫn là hài tử, chỉ có Tưởng Hoa An mới là nam tử trẻ tuổi thành thục ổn trọng.

Tưởng Hoa An vốn muốn ra mạn thuyền thông khí, thấy Sử Duyệt tới đây nói chuyện, bỗng muốn tránh né, ngẩng đầu thấy Hạ Viên và Trần Châu đến đây, nên dừng bước nói: “Đang muốn hỏi các muội có muốn ăn đồ ăn vặt hay không, đồ trong túi là túi lớn nhất, cũng đưa kẹo ngọt đến đây.”

“An ca ca, sao huynh không hỏi muội có muốn ăn đồ ăn vặt hay không chứ?” Sử Duyệt hờn dỗi, ngón tay vô ý xoắn vào vạt áo, giọng nói mềm mại hơi ủy khuất nói: “Chẳng lẽ An ca ca chán ghét muội sao?”

Túi đồ ăn vặt này là tổ mẫu và mẫu thân chỉ định mình đưa cho Hạ Viên ăn,


/100