THIÊN KIM HẠ PHỦ

Chương 45 - Chương 45

/100


Edit: hoacodat

Mội Hạ Viên lúc này đã ngậm vào chén, Tưởng Hoa An nhẹ nhàng nghiêng cái chén, nàng không tự chủ lại uống một ngụm nước lớn. Vì mắt nàng quay hướng về phía khoang cửa, vừa mới nhìn thấy Tưởng Hoa Khoan và Trần Châu đi vào dường như đều ngẩn ra, không khỏi “ừng ực” một tiếng, toàn bộ một ngụm nước lớn đều nuốt xuống cổ, muốn nói chuyện, lại bị nước của chính mình làm sặc, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn đỏ ửng cả lên.

Xem ra lão nương tính toán rất đúng, nhìn xem, vừa mới để bọn họ ở chung cùng nhau một lúc, liền đút cho uống nước rồi, không tệ không tệ, tiến triển thần tốc! Tưởng Hoa Khoan sau một hồi ngẩn người lập tức như không có việc gì, vân đạm phong khinh, giống như chuyện Tưởng Hoa An đút nước cho Hạ Viên là thiên kinh địa nghĩa (cần phải vậy, chuyện đương nhiên), hết sức tự nhiên, không cần phải quá ngạc nhiên. Thấy cơ thể Tưởng Hoa Khoan như muốn dừng lại, không muốn tiếp tục vào khoang, Trần Châu cũng khôi phục tốc độ bước chân, không nhanh không chậm tiêu sái ngồi xuống một bên.

Tưởng Hoa An bưng nước trong tay, sau khi thấy Tưởng Hoa Khoan và Trần Châu đi vào, cũng không suy nghĩ nhiều, vẫn như cũ đưa cái chén vào bên miệng Hạ Viên, đợi nàng uống nước.

Hạ Viên thấy Trần Châu và Tưởng Hoa Khoan rõ ràng sửng sốt giật mình, lại còn giả vờ như không có việc gì, lúc này còn dáo dác liếc mắt với nhau, rõ ràng là hiểu lầm gì đó. Ôi, An ca ca, huynh đút nước thì đút nước đi, sao lại còn đứng gần như vậy? Hạ Viên thật rối rắm, uống cũng không được, không uống cũng không được. Ở trước mặt Tưởng Hoa Khoan và Trần Châu tiếp tục uống nước trong tay Tưởng Hoa An, có chút kỳ kỳ. Nếu lúc này để bọn họ nhìn thấy, lại lập tức không uống nước, dường như đang biểu hiện chột dạ.

“Sao vậy, nước rất nóng sao?” Tưởng Hoa An thấy Hạ Viên uống hai ngụm nước rồi dừng lại, mặt nghẹn đỏ bừng, hai má đỏ hồng, làm như gặp nóng, dùng tay trái sờ lên chén, giơ chén con lên thổi thổi nói: “Nước này lấy để pha trà, thật có hơi nóng.”

“Vâng, có hơi nóng, đợi lát muội lại uống.. Uố..ng!” Tuy là đã tháng ba, cái lạnh mùa xuân chưa hết, nhưng Hạ Viên lại cảm thấy thời tiết mùa hè như sớm tới rồi, thời tiết hơi nóng.

“Viên nhi, muội thấy nóng sao, sao mặt đỏ cả hết lên rồi?” Trần Châu nửa kinh ngạc nửa vui sướng khi người gặp họa đi tới sờ sờ mặt Hạ Viên, cái miệng nhỏ nhắn chu thành hình tròn, “Ồ” một tiếng nói: “Ngay cả lỗ tai cũng đỏ cả nè!”

“Ta nhìn xem!” Tưởng Hoa An đặt cái chén xuống, cũng sang đây nhìn xem Hạ Viên, quả nhiên thấy nàng ngay cả lỗ tai cũng đỏ, gật đầu nói: “Viên nhi da mặt mỏng, vừa mới ra ngoài hóng gió, đến trong thuyền uống hai ngụm nước ấm, hơn nữa nơi này ngột ngạt, dĩ nhiên sẽ đỏ lên.”

Đại ca không hổ là đại ca, đút nàng dâu nhỏ nhà mình uống nước lại tự nhiên đến vậy, lúc này thấy nàng dâu nhỏ đỏ mặt, còn giải thích hợp lý đến thế, không đơn giản mà! Tưởng Hoa Khoan âm thầm tán thưởng, mắt thấy Hạ Viên lấy khăn tay con ra lau tay lung tung, gói tốt đồ ăn vặt, kéo Trần Châu rời đi, không khỏi cười tủm tỉm nói: “Sao không ngồi thêm một chút nữa?”

“Nơi này ngột ngạt, không ngồi!” Hạ Viên thấy Tưởng Hoa Khoan cười đầy ý vị thâm trường, trong lòng thầm oán hắn vài câu, không có chuyện gì sao cười gian làm chi chứ? Mệt An ca ca còn nhờ vả ta giới thiệu cho huynh một nàng dâu, hừ, thật đáng huynh không lấy được lão bà! , không đúng không đúng, hình như huynh ấy không muốn thú lão bà, không phải không lấy được lão bà. Hừ, vì ở trên thuyền ngột ngạt nhiều ngày, vậy tìm cách làm chuyện khô khan này đi, tìm lão bà cho huynh cũng không tồi.

Hạ Viên kéo Trần Châu ra bên ngoài, thấy nàng vẫn còn cười trộm, tay trái mang túi đồ ăn vặt, tay phải hung hăng nhéo nhéo tay nàng nói: “Khuôn mặt tỷ co rúm như vậy không mất mặt sao?”

“Ta đây là lúm đồng tiền như hoa, sao vào miệng muội lại trở thành co rúm rồi hả?” Trần Châu rút tay mình về, tiếp tục cười đến khóe miệng co quắp, “Gương mặt An ca ca lúc đút muội uống nước thật là đáng yêu, giống như vẻ mặt tỷ tỷ ta đút con thỏ con ăn cái gì ấy. Hình dung như thế nào nhỉ, chính là vừa thương vừa yêu. Ý tứ chính là, vừa thương tiếc vừa từ ái.”

“Muội còn chưa hỏi tỷ, Khoan ca ca nói bí mật gì với tỷ vậy, tỷ cứ giễu cợt ta không hà.” Hạ Viên thấy Trần Châu có xu thế lấy chuyện đút nước đào sâu thảo luận, vội nói sang chuyện khác, hạ giọng nói: “Thành thật khai mau, Khoan ca ca đã nói gì với tỷ?”

“Không có gì, huynh ấy để ta ở trên boong hóng gió!” Trần Châu nói tới chuyện này, cũng có chút buồn bực, nghiêng đầu nói: “Ta thấy huynh ấy không có nói gì, còn muốn chạy nhanh đi tìm muội, ai ngờ huynh ấy không cho, cứ để ta và huynh ấy đứng tại đó.”

“!” Hạ Viên liếc mắt


/100