Thu Thiên Mau Đến Đây

Chương 48 - Chương 45

/67


Edit: --Tứ Minh--

Beta: Trang Lyn + linglink

Gặp mặt? Gặp mặt? Cô sắp gặp mặt Tây Hồ?

Thu Thiên ôm gối đầu lăn lộn ở trên giường, rồi mới đột nhiên ngồi dậy, vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn hơi nóng lên.

Vừa rồi ở trên YY, Tây Hồ nói muốn gặp mặt.

Mà cô, lại đồng ý?

Cô nghiêng đầu ngẫm lại, hình như đúng là như vậy.

Anh nói rất tự nhiên, giống như mỗi ngày anh và cô đều gặp nhau vậy, giọng điệu thoải mái giống như bạn bè đã quen biết nhiều năm.

Mà cô, vốn không giỏi từ chối, ghi lại số điện thoại anh gửi đến, còn xác định thời gian và địa điểm gặp mặt. Đến lúc tất cả mọi chuyện đã được quyết định, cô mới phát hiện từ đầu đến cuối cô hầu như bị anh nắm mũi dắt đi.

Nhưng kì lạ là,cô lại không có thái độ từ chối gặp mặt.

Chẳng lẽ do ở trong bang thường nhìn thấy bọn lão tam trưng cầu ý kiến của Tây Hồ, dần dần cô cũng thành thói quen nghe theo ý kiến của anh sao?

Bỏ gối đầu sang một bên, kéo gấu bông nhỏ vẫn ngồi im trên giường qua, Thu Thiên hỏi nó: Vì sao mày lại muốn gặp mặt? Đương nhiên gấu bông nhỏ sẽ không trả lời cô.

Thu Thiên không thể làm gì khác hơn là cất gấu bông nhỏ đi, lại lật người thêm vài cái ở trên giường, sau đó mới dần dần chìm vào giấc ngủ.

Gặp mặt bạn trên mạng cần phải chú ý điều gì?

Vẻ mặt? Quần áo? Ám hiệu? Một chút kinh nghiệm Thu Thiên cũng không có.

Thỏ Con lại cho rằng những biểu hiện khác thường rất nhỏ của Thu Thiên là do Thu Thiên căng thẳng vì cô ấy.

Nhóc con, cậu mặc gì tớ cũng đều yêu cậu cả. Bikini cũng được, Eskimo cũng được, ngay cả khi cậu mặc thành Tiểu Trầm Dương* cô cũng yêu nha.

(*)Tiểu Trầm Dương là một ca sĩ, diễn viên, nghệ sĩ hài nổi tiếng Trung Quốc.Nghệ sĩ này đã từng mặc một bộ váy kẻ sọc carotheo kiểu quốc phục của Scotland trong một chương trình, cho nên khi nhìn thấy người nào mặc như vậy thì người ta thường liên tưởng ngay đến Tiểu Trầm Dương và dùng câu nói như vậy.

Thu Thiên lặng lẽ lau mồ hôi: Tớ sẽ mặc rất bình thường, cảm ơn.

Thỏ Con vẫn đang mơ mộng đủ thứ: Nhóc con, đến lúc đó cậu cài một đóa hoa đỏ, tớ cài một đóa hoa xanh, chúng ta lấy hoa làm ký hiệu. Ở trong đám đông, hoa gặp hoa.

Thu Thiên im lặng một lúc, yên lặng đi đến góc phòng tự kiểm điểm lại.

Xem ra, cô không nên đặt quá nhiều hy vọng vào Thỏ Con, rõ ràng Thỏ Con cũng không đưa ra được ý kiến nào.

Thu Thiên nhớ lại tình cảnh nói chuyện cùng với anh ở trên YY một lần nữa.

Lúc chơi trò chơi khác, cũng không phải là không có người chơi nói muốn gặp mặt cô. Từng có mấy người cùng tổ đội với cô cũng như vậy, lướt qua GG vài lần, đột nhiên nói với cô: Người đẹp, chúng ta chatvideo, sau đó ra ngoài gặp mặt nhé?

Cô đều từ chối tất cả. Lý do cũng rất đơn giản, cô không quen biết bọn họ.

Nhưng mà nói đi nói lại, như thế nào mới được gọi là quen đây? Vốn dĩ trong trò chơi được ngăn cách bởi Internet, khuôn mặt thể hiện ra chưa hẳn là khuôn mặt chân thật của bản thân. Nếu gặp mặt rồi thất vọng, chẳng thà cứ giữ nguyên tình trạng hoàn mỹ như hiện nay.

Thế nhưng hết lần này tới lần khác, lúc Tây Hồ nói muốn gặp mặt, những kiên trì và nguyên tắc trước kia của cô đều lặng lẽ bốc hơi mất.

Sau đó, cô mới bắt đầu bối rối, dễ dàng đồng ý như vậy liệu có làm cho anh hiểu lầm cô vốn là người tùy ý như vậy hay không? Nhưng rõ ràng là lần đầu tiên... Cô đồng ý gặp mặt một người con trai, hơn nữa người con trai này còn là chồng trong trò chơi.

Với một cô gái không hề hiểu biết về chuyện tình yêu mà nói, đi gặp một người khác giới có quan hệ mập mờ, sẽ có một chút bối rối là chuyện bình thường?

Cho nên cô chạy tới hỏi Thỏ Con, thế nhưng Thỏ Con lại tưởng rằng là do ngày mai hai người bọn họ gặp mặt nhau nên cô mới bị căng thẳng.

Cô lại không thể nói ra là mình đang bối rối vì chuyện phải đi gặp mặt Tây Hồ. Không phải là không tin tưởng Thỏ Con, mà là bởi vì, cô hơi xấu hổ.

Thu Thiên khẽ thở dài, cắt đứt ảo tưởng của Thỏ Con: Ngày mai, tớ mặc một chiếc áo lông màu vàng nhạt, cùng với giày màu vàng nhạt.

Thỏ Con đang suy nghĩ đến cảnh tượng hai người rưng rưng gặp nhau với đóa hoa lớn ở trước ngực, nghe Thu Thiên nói như vậy, lập tức gật đầu: Được được, ngày mai tớ mặc một chiếc áo lông màu đen, rất dễ nhận ra, cái đầu rất giống cây nấm của của tớ! Hơn nữa, còn đeo chiếc ba lô lớn hình con thỏ!

Thỏ Con nói không sai, quả nhiên rất dễ nhận ra.

Khoảng 9 giờ sáng ngày hôm sau, Thu Thiên viết một tờ giấy để lại cho mẹ Giang nói đi ra ngoài đến buổi chiều mới trở về, rồi đi ra khỏi cửa.

Thu Thiên đứng chờ tàu rời ga khoảng chừng mười phút, thì trông thấy một cô gái có cái đầu nấm vô cùng nổi bật, đeo chiếc ba lô lớn hình con thỏ, đang hết nhìn trái lại nhìn phải, dường như đang tìm ai đó.

Trong đầu của Thu Thiên đột nhiên nổi hứng muốn trêu chọc, cô lặng lẽ đi vòng qua đám đông, đi ra phía sau lưng Thỏ Con đang lấy điện thoại di động.

Thỏ Con! Thu Thiên vỗ nhẹ lên chiếc ba lô hình con thỏ, cười gọi cô ấy.

Đầu tiên là Thỏ Con sững sờ, sau đó vội vàng quay đầu lại, cuối cùng là há hốc mồm.

Cậu cậu cậu cậu cậu ~~~~~~~~~

Tớ tớ tớ tớ tớ, tớ cái gì ? Thu Thiên dí dỏm cười, hoàn toàn không để ý đến đám trai trẻ bên cạnh đang nhìn về phía này.

Cậu cậu! Lúc này Thỏ Con khó khăn nuốt một ngụm nước miếng, lắc lắc cái đầu nấm đáng yêu: Nhóc con? Cậu là nhóc con? Oh my god, mau nói cho cô biết


/67