Thu Thiên Mau Đến Đây

Chương 49 - Chương 46

/67


Edit: --Tứ Minh--

Beta: Trang Lyn + linglink

Sáng sớm, Thu Thiên đã thức dậy, mở tủ rachọn quần áo.

Mẹ Giang đi vào trong phòng của cô, lúc nhìn thấy trên giường bày ra n bộ quần áo, bà rất bình tĩnh hỏi: Nhóc con, muốn làm gì thế?

Chẳng lẽ là chuẩn bị tay nắm tay đi hẹn hò cùng với đứa cháu trai lớn Tiểu Văn Hiên mà bà thích?

Thu Thiên hoàn toàn không chú ý đến mẹ vừa mới đi vào, cô đang bối rối không biết nên mặc quần áo gì để đi gặp mặt Tây Hồ.

Cô vốn còn cho là mình sẽ không giống mấy nữ chính trong phim truyền hình, dù sao điều cô chú trọng là vẻ đẹp bên trong con người. Thật không ngờ được cô mở tủ quần áo ra thì hoàn toàn mù tịt.

Chuyện này, đại não hoàn toàn không nghe theo sự điều khiển của cô, khiếu thẩm mỹ trong ngày thường cũng biến mất không còn một chút tung tích trong nháy mắt.

Nhìn khuôn mặt rối rắm của Thu Thiên, trong lòng mẹ Giang mừng thầm, giả vờ lơ đãng chỉ tay vào một bộ quần áo trong số đó: Bộ này cũng không tệ.

Dạ? Bộ này? Bàn tay nhỏ vội vàng cầm bộ quần áo kia lên, cô mang ra phía trước gương ướm thử.

Áo len màu trắng tinh, cổ áo còn có một con bướm lớn, nhìn rất ngọt ngào, thuần khiết, càng làm nổi bật khí chất sạch sẽ không dính một hạt bụi của Thu Thiên.

Một chiếc quần dài bó sát màu xanh nhạt, càng làm nổi bật lên đôi chân thon dài của Thu Thiên cùng với thân hình hoàn mỹ.

Áo khoác thì mặc chiếc áo lúc ba Giang đi công tác, cố ý mua cho cô chiếc áo phao ngắn màu trắng với một cái mũ lớn, càng làm tăng thêm vẻ hoạt bát, đáng yêu.

Mẹ Giang trông thấy lập tức gật đầu: “ Không tệ, không tệ, bán sẽ rất đắt hàng.”

Mẹ, mẹ nói gì vậy? Thu Thiên hoài nghi có phải là mình nghe nhầm rồi không. Hình như vừa rồi nghe được một chữ bán.

Mẹ Giang khoa trương phất tay một cái, che miệng cười không ngừng: Không có không có, nhóc con nghe nhầm rồi. Mẹ nói bộ quần áo này thật là đẹp! Hoàn toàn có sức hấp dẫn của sự thuần khiết, quả thực là phiên bản thu nhỏ của bà lúc trẻ!

Mẹ, có thể chiều con mới về.

Không sao, về trước khi trời tối là được. Ở cùng với cháu trai Văn, bà tuyệt đối yên tâm 120%.

Thu Thiên hoàn toàn không để ý tới điều gì khác, nhìn đồng hồ thấy thời gian không còn sớm nữa, có lẽ cô nên nhanh chóng lên đường thôi.

Dưới sự tiễn đưa nhiệt tình của mẹ, Thu Thiên đi ra khỏi nhà.

Kết quả là, vừa đi xuống lầu thì đụng phải mấy bác gái, nhìn thấy Thu Thiên, tất cả các con mắt đều lướt nhanh về phía cô.

Cô gái nhỏ, cháu ở căn hộ nào, ở lầu mấy thế? Dáng dấp thực sự là rất khiến người ta yêu thích, vừa vặn xứng đôi với con trai mới tốt nghiệp đại học của mình!

Cô gái nhỏ, cháu vẫn là học sinh đúng không? Học trường nào, để con trai chuyển sang trường đó học.

Chao ôi, hai người các bà đừng có dọa con gái nhà người khác thế chứ. Một bác gái vẻ mặt bình tĩnh hơn một chút lại gần, nhỏ giọng nói: Có muốn đến nhà dì chơi hay không?

Thu Thiên lúng túng,trả lời cũng không được mà không trả lời cũng không phải.

Thu Thiên yên lặng làm cho các bác gái nghĩ rằng cô đang suy tư nên chọn con trai nhà ai. Vì vậy các bác gái xảy ra nội chiến.

Với bộ dạng của con trai bà mà cũng dám nghĩ đến thiên thần nhỏ này sao? Cũng không nhìn thử xem dáng vẻ của con nhà mình như thế nào, đôi mắt kia, cái miệng kia, hoàn toàn vượt qua sức tưởng tượng của loài người.

Tôi nhổ vào! Thằng nhóc kia nhà bà cũng không tốt đẹp hơn, hôm qua tôi còn nhìn thấy nó thân mật với cô gái có bóng lưng tựa phù dung ở cổng khu xóm đấy.

Cô gái thật đáng yêu, thật muốn nhận nó về làm con gái nuôi.

Thừa dịp các bác gái vẫn còn đang hỗn chiến, Thu Thiên im lặng, đồng thời nhanh chóng rời khỏi hiện trường.

Đi dọc theo con đường này, tại sao cô vẫn có cảm giác luôn có người đang nhìn mình chằm chằm vậy?

Kỳ thực đó đều là ánh mắt như radar của đám đông sau khi nhìn thấy người đẹp, vô cùng nhiệt tình gọi cô, hy vọng người đẹp có thể liếc mắt nhìn mình một cái.

Đáng tiếc Thu Thiên đều coi những ánh mắt thế này giống như là không khí, thật vất vả nhìn lại một lần, cô còn tưởng rằng quần áo của mình có vấn đề gì nữa chứ.

Thu Thiên không nhịn được sửa sang lại quần áo một chút, cũng không có vấn đề gì mà?

Giống như Thỏ Con nói, đi gặp Tây Hồ, chỉ cần duy trì dáng vẻ bình tĩnh như lúc trước để đi gặp mặt là được rồi. Nghĩ đến Thỏ Con, Thu Thiên lại xấu hổ, xin lỗi, Thỏ Con, vì đã nói dối cậu.

Thế nhưng, cũng phải cám ơn Thỏ Con,cho dù ngày hôm qua cô ấy đã nói rất nhiều thứ, thế nhưng đã làm đủ công tác chuẩn bị tâm lý cho cô.

Giang Thu Thiên, cứ coi như là đang đi gặp một người bình thường, không có việc gì phải căng thẳng cả, OK?

Nhưng mà cô, thực sự có chút, có chút căng thẳng, lần đầu tiên một mình đi gặp một người con trai...

Hít thở sâu một hơi, Thu Thiên đi ra trạm xe điện ngầm, đi tới toà nhà thư viện Tây Đơn.

Có lẽ vì đang trong thời gian nghỉ đông, người bên trong Tây Đồ* nhiều người hơn bình thường, ngay cả quảng trường nhỏ bên ngoài Tây Đồ, cũng có thể trông thấy được một đám thiếu nam thiếu nữ dáng vẻ học sinh đi qua lại khắp nơi.

(*) Toà nhà thư viện Tây Đơn.

Gió tháng một ở Bắc Kinh rất lạnh, Thu Thiên rụt cổ lại, hôm nay lại không mang theo khăn quàng cổ, đương nhiên chủ yếu là vì phối đồ cho đẹp mắt, mà phải bỏ qua khăn quàng cổ ấp áp. = = Được rồi, là vì muốn để lại ấn tượng tốt cho Tây Hồ.

Cô lấy điện thoại di động ra nhìn, còn nửa giờ nữa mới đến thời gian đã hẹn.

Ngẫm lại, Thu Thiên đi về phía tòa nhà thư viện.

Tầng một là sách vở thuộc về khoa xã hội và nhân văn, Thu Thiên vô tình đã đi đến khu vực ít người đi tới này, lấy một quyển sách từ trên kệ xuống lật ra xem.

Đúng lúc nghe thấy ở bên cạch có hai cô bé đang nhỏ giọngnói chuyện.

XXX, cậu nhìn chàng trai kia kìa, rất đẹp trai đúng không!.

Ở đâu ở đâu? OMG! Không xong rồi, tớ bị mê hoặc mất rồi. Cô gái khoa trương ôm ngực uốn éo, va phải Thu Thiên rất nhiều lần.

Thực sự không phải là do Thu Thiên nhiều chuyện, mà là hai cô bé này líu ríu không ngừng, Thu Thiên không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn.

Có lẽ cái người


/67