Tôi Có Năm Người Ba Là Đại Boss

Chương 11: Phòng ngủ của Nhuyễn Nhuyễn (2)

/790


Chương 11: Phòng ngủ của Nhuyễn Nhuyễn (2)

Editor: May

 

“Gâu gâu……” Tiểu Bạch Bạch lăn đến dưới chân Nhuyễn Nhuyễn, Nhuyễn Nhuyễn dùng chân mình nhẹ nhàng ấn vài cái ở trên bụng nó.

“Tiểu Bạch Bạch cũng là mềm mại.”

Quản gia nhìn một người một sói vui sướng, trong mắt tràn đầy ý cười.

“Những thảm lông này đều là hôm nay thiếu gia sai chúng tôi chuẩn bị, như vậy cho dù tiểu thư Nhuyễn Nhuyễn không cẩn thận ngã xuống đất cũng sẽ không cảm thấy đau.”

Nhuyễn Nhuyễn nghe được là Mục Thâm bố trí, đôi mắt sáng đến dọa người, bịch bịch chạy đến bên người quản gia, lôi kéo tay áo ông ngước đầu nhỏ lắp bắp nhìn anh.

“Là ba trải cho Nhuyễn Nhuyễn sao? Ba thích Nhuyễn Nhuyễn đúng không chú quản gia.”

Quản gia ngồi xổm xuống nhìn thẳng Nhuyễn Nhuyễn, ngón tay sờ sờ ở trên đầu nhỏ trơn bóng của cô.

“Tiểu thư Nhuyễn Nhuyễn đáng yêu như vậy, sao thiếu gia sẽ không thích, ngài ấy chỉ là không biết biểu đạt yêu thích của mình như thế nào mà thôi.”

Nhuyễn Nhuyễn nghe xong lập tức liền vui vẻ, ý chí chiến đấu sục sôi nắm nắm tay nhỏ.

“Dạ dạ, về sau cháu sẽ làm ba càng thêm thích cháu.”

Quản gia cười đến càng vui vẻ, ông đi đến trước cửa sổ sát đất, kéo bức màn ra, ánh trăng lập tức chiếu vào.

Hôm nay trăng rất tròn, bầu trời đêm cực kỳ xinh đẹp, đầy sao lộng lẫy, xuyên thấu qua cửa sổ sát đất là có thể thấy được rõ ràng.

Nhuyễn Nhuyễn kinh hô oa một tiếng, há to miệng nhỏ, dán lên cửa sổ sát đất trong suốt, đôi mắt tròn xoe ngạc nhiên nhìn bên ngoài.

Cửa kính bị hơi thở của cô nhiễm chút sương trắng, tròng mắt lưu li sáng trong giống như cũng nhiễm sao trời.

“Tiểu thư Nhuyễn Nhuyễn muốn đi ra ngoài xem không?”

Bên ngoài là ban công, trên ban công nuôi dưỡng tỉ mỉ mấy chậu hoa cỏ.

Ban công bên ngoài cũng trải lên thảm mềm giống như trong phòng ngủ, Nhuyễn Nhuyễn cười vui vẻ chạy ra ngoài, nhón mũi chân xem hoa cỏ phía trên lan can ban công.

Còn có cảnh sắc bên ngoài.

Nhìn xuống từ nơi này chính là vườn hoa biệt thự, hiện tại ẩn ẩn có thể nhìn đến một ít hoa tươi nở rộ, theo gió nhẹ thổi quét, những bông hoa đó đều lắc lư ở dưới ánh trăng, giống như là đang chào hỏi với cô.

“Thật nhiều hoa, thật xinh đẹp.”

Cô ở trong núi thấy đều là hoa dại, đương nhiên cũng có rất xinh đẹp, nhưng không giống với hoa cô nhìn thấy ở nơi này, đặc biệt là trải qua cắt tỉa chuyên môn trồng trọt, thoạt nhìn càng thêm đẹp mắt.

“Tiểu thư Nhuyễn Nhuyễn thích nơi này không?”

“Dạ có, sư phụ cũng có cái này, thật xinh đẹp, còn thơm thơm.” Nhuyễn Nhuyễn chỉ vào hoa lan trên ban công, sư phụ tìm thật nhiều giống hoa lan trong núi, liền ở phía sau nhà gỗ của bọn họ.

Quản gia cười chơi đùa với Nhuyễn Nhuyễn trong chốc lát, lưu lại một mình Nhuyễn Nhuyễn ngủ ở phòng ngủ, ông đi ra ngoài.

Nhẹ nhàng đóng cửa lại, ông xoay người đi phòng Mục Thâm.

Giờ phút này Mục Thâm đang cầm một phần xét nghiệm ADN, đứng ở trước cửa sổ sát đất nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, đôi mắt thâm thúy âm trầm.

Quản gia thấy, đầu ngón tay anh cầm tờ xét nghiệm ADN trở nên trắng bệch, môi mỏng hơi nhấp, như là đang đè nén cái gì.

“Con bé thật là con gái của tôi, chỉ là…… sao có thể.” Mục Thâm nỉ non, mày nhíu chặt, như là gặp vấn đề khó khăn tính thế kỷ.

 

So với Mục Thâm không thể tin tưởng, quản gia nghe xong lỗ tai chỉ cảm thấy vui sướng dị thường.

Tiểu thư Nhuyễn Nhuyễn thật là con gái thiếu gia! Thật tốt quá!


/790