Tôi Có Năm Người Ba Là Đại Boss

Chương 12: Gọi video với sư phụ (2)

/790


Chương 12: Gọi video với sư phụ (2)

Editor: May

 

Đôi mắt Mục Thâm âm trầm.

Vậy mẹ cô đâu……

Nghĩ đến cô nhóc ngoan ngoãn gọi anh là ba kia, thân thể Mục Thâm dần dần thả lỏng, giống như…… Cũng không tồi đâu.

“Hắt xì……”

Nhuyễn Nhuyễn phòng cách vách ghé vào trên giường hắt xì một cái vang dội.

Cô xoa xoa cái mũi nhỏ, cầm di động nói thầm “Có phải sư phụ nhớ Nhuyễn Nhuyễn không!

Mở ra giao diện nói chuyện phiếm với sư phụ, cô đã liên tục gửi vài tin nhắn thoại qua, một chuỗi phía trên tất cả đều là tin nhắn cô gửi, khi nào sư phụ mới trả lời mình đây.

Nhuyễn Nhuyễn ôm di động, giống như cá vàng phồng lên quai hàm, mặc một bộ đồ ngủ con thỏ lông xù xù phấn nộn lăn qua lăn lại ở trên giường to rộng mềm mại.

“Đô đô……”

Đột nhiên di động vang lên, Nhuyễn Nhuyễn giống như con thỏ đột nhiên nhảy lên, mắt trợn trừng, nhìn trên giao diện di động là thỉnh cầu trò chuyện video của sư phụ.

Cô vội nhấn nghe máy, di động đặt ở trên giường, giữa không trung chiếu ra một giao diện rõ ràng, khuôn mặt tuấn tú của sư phụ xuất hiện ở phía trên.

“Nhuyễn Nhuyễn.”

Giọng nói vẫn là ôn hòa êm tai như vậy, chỉ là nhiều thêm vài phần khàn khàn và mỏi mệt.

Nhìn khuôn mặt quen thuộc kia, đôi mắt Nhuyễn Nhuyễn đỏ lên, bên trong mắt hạnh chứa đầy hơi nước, mắt thấy sắp phải khóc.

Cô hít hít cái mũi, mang theo giọng mũi nồng đậm nhẹ nhàng kêu một tiếng sư phụ.

“Nhuyễn Nhuyễn không khóc, sư phụ ở đây, bị khi dễ hay sao mà khóc đến vô cùng đáng thương như vậy, nói cho sư phụ biết, ai khi dễ con, sư phụ giúp con khi dễ lại được không.”

Giọng nói mang theo một chút lo lắng trong sáng xuyên ra, vẫn là giọng nói quen thuộc của Nhuyễn Nhuyễn.

Kỷ Uyên ở một đầu khác nhìn Nhuyễn Nhuyễn rớt nước mắt, trái tim đều siết lại, bánh bao nhỏ mình tự nuôi lớn, sao anh sẽ nỡ rời đi được, nhưng anh càng không thể mang theo Nhuyễn Nhuyễn mạo hiểm.

“Không…… Không có, Nhuyễn Nhuyễn…… Nhuyễn Nhuyễn nhớ sư phụ, Nhuyễn Nhuyễn không có khóc, sư phụ không…… không thương tâm.”

Tiểu hòa thượng dùng tay béo nhỏ lau nước mắt trên mặt, nói chuyện đứt quãng nghẹn ngào, còn sợ Kỷ Uyên lo lắng cứng rắn nói chính mình không khóc.

Kỷ Uyên nhìn càng thêm đau lòng, ngón tay hơi có vẻ tái nhợt nâng lên, muốn giống như trước xoa bóp cái mũi nhỏ của Nhuyễn Nhuyễn, nhưng anh nâng đến một nửa lại thả xuống dưới.

Hiện tại…… Anh không thể ôm Nhuyễn Nhuyễn giống như trước đây, cũng không nhéo được cái mũi nhỏ của cô.

Ngón tay thon dài nắm thành quyền, Kỷ Uyên nỗ lực cười đến giống như bình thường, đôi mắt ôn hòa nhìn chăm chú vào Nhuyễn Nhuyễn.

“Nhuyễn Nhuyễn đừng khóc, đều giống hoa lợn nhỏ, vậy Nhuyễn Nhuyễn thích ba không?”

Nhuyễn Nhuyễn dẩu miệng nhỏ làm nũng.

“Nhuyễn Nhuyễn mới không phải…… Mới không phải hoa lợn nhỏ đâu ~”

Cô rất muốn giống như trước kia, ôm cánh tay sư phụ làm nũng nha.

“Nhuyễn Nhuyễn thích ba, ba đối với Nhuyễn Nhuyễn rất tốt, hơn nữa bộ dáng ba rất cao, Nhuyễn Nhuyễn cũng rất thích ba, nhưng thích nhất chính là sư phụ, ba cho Nhuyễn Nhuyễn ở căn phòng lớn, còn có đồ ăn ngon, chỉ là cơm sư phụ nấu là ăn ngon nhất trên thế giới……”

Cô bé ngồi xếp bằng ở trên giường lớn, đếm trên đầu ngón tay dùng giọng nói nũng nịu nói với người đối diện quá trình hôm nay cô nhìn thấy ba, còn không quên chiếu cố cảm xúc của sư phụ, nói không ít lời thích anh nhất.

Kỷ Uyên ở bên kia khóe miệng mỉm cười, nghiêm túc nghe, ánh mắt nhìn Nhuyễn Nhuyễn vẫn luôn mang theo cưng chiều.



/790