Tổng Tài Tà Ác: Yêu Vợ Tận Xương Tủy

Chương 22: Không cho phép xằng bậy trước mặt cô ấy (2)

/1737


Chương 22: Không cho phép xằng bậy trước mặt cô ấy (2)
“Không được.” Diệp Bắc Thành từ chối, tay thì lắc lắc ly rượu.
“Vì sao?” Phí Thiếu Thành nhíu mày: “Tôi thật sự rất tò mò cô ta là người phụ nữ như thế nào.”
“Gọi đến đây đi, để bọn tôi nhìn xem cô ta có chỗ nào có thể hấp dẫn cậu.” Âu Dương Phong phụ họa.
Trong phòng bao này ánh đèn lúc sáng lúc tối, cửa phòng không hoàn toàn khép kín thỉnh thoảng lại truyền đến những âm thanh tán tỉnh ái muội. Đêm tối vốn là biểu tượng cho sự mê loạn, những nơi như thế này là địa điểm tốt nhất giành cho đàn ông vui chơi.
Nguyên nhân anh từ chối rất đơn giản, bởi vì cô rất ngây thơ không phù hợp với nơi này.
“Một cô thôn nữ thì có gì tốt mà gặp.” Anh tức giận nhìn chằm chằm Âu Dương Phong, trong lòng nghiến răng. Không ngờ thằng nhãi này lại nói đối tượng kết hôn của anh thành thôn nữ, thật làm người ta không nói được câu nào.
“Mặc kệ là gì, tóm lại là vẫn muốn gặp, mau gọi đến đây đi, anh hai không nhịn được sự tò mò.”
“Đúng đúng, mau gọi qua đây đi anh Bắc. Dù sao cũng không thể giấu chị dâu trong túi cả đời được.” Phí Thiếu Thành hiếm lắm mới cùng chung ý kiến với Âu Dương Phong, hai người vừa tung vừa hứng vô cùng ăn ý.
Hai gương mặt kiên định đang nhìn chằm chằm vào anh. Diệp Bắc Thành thầm nghĩ, nếu đêm nay anh không để hai người họ được toại nguyện thì sợ tai anh sẽ không được yên.
“Đồng ý với tôi ba điều kiện.” Anh lắc lắc ly rượu vang đỏ mà mình vừa mới rót.
“Anh sẽ gọi cô ta đến luôn phải không?” Âu Dương Phong hỏi.
“Ừ.”
“Không thành vấn đề!” Phí Thiếu Thành vội vàng vỗ tay.
Diệp Bắc Thành suy nghĩ một lúc rồi bắt đầu nói điều kiện: “Thứ nhất không được nói với cô ấy những lời nói bất kính, ví dụ thôn nữ.”
“Được...”
“Thứ hai, không được cố tình làm khó dễ hay trêu chọc cô ấy. Ví dụ như hỏi quá trình quen biết giữa tôi và cô ấy.”
“Được...”
“Thứ ba, không được nhắc tới bất kỳ chuyện gì của Thiên Tuyết với cô ấy. Càng không được kể cho cô ấy nghe nhà họ Diệp giàu có như thế nào, có địa vị ra sao. Bất kỳ chuyện gì có thể gây áp lực cho cô ấy thì không cần thiết nhắc đến, bao gồm...”
Anh còn chưa nói hết câu, Âu Dương Phong không nhịn được mà ngắt lời: “Từ đã từ đã! Tôi thấy có phải anh đối xử quá tốt với cô gái này rồi không? Chẳng lẽ anh sợ cô ta bị tổn thương? Anh lại không thể yêu cô ta thì lo nhiều như vậy làm cái gì?”
Ngón tay Diệp Bắc Thành gõ nhẹ lên trên mặt bàn thủy tinh: “Rất tốt, đây chính là điều cuối cùng mà tôi muốn nói. Các cậu không cần nói với cô ấy câu tôi không thể yêu cô ấy, bởi vì tôi đã sớm nói với cô ấy rồi.”
“...” Âu Dương Phong cạn lời, Phí Thiếu Thành cũng như vậy.
Anh lấy điện thoại ra, trước khi gọi điện cho Du Tịnh Nhã. Anh còn dùng ánh mắt cảnh cáo liếc hai người đang không còn gì để nói kia. Muốn gặp một người mà anh không có ý định cho bọn họ gặp, thì bọn họ phải nhớ kỹ thái độ là điều cần thiết.
Thành phố ban đêm luôn tấp nập người qua lại, chợ đêm ồn ào cũng cực kỳ bình thường. Đó là khung cảnh không thể thiếu của các thành phố.
Du Tịnh Nhã và Doãn Mạt có một bữa tối phong phú ở một quán lề đường, lúc định tạm biệt thì điện thoại reo lên.
Cô nhìn chằm chằm vào dãy số, vừa do dự lại vừa hoảng hốt. Mấy ngày không liên lạc, dường như cô sắp quên mất số điện thoại của người này rồi.
“Alo, có chuyện gì sao?”
“Bây giờ cô có rảnh không? Nếu cô rảnh thì đến Mị Ảnh một chút.” Diệp Bắc Thành không cho cô thời gian để từ chối.
Mị Ảnh?
Tịnh Nhã ngẫm nghĩ, đó không phải là câu lạc bộ đêm lớn nhất của thành phố sao? Anh bảo cô đến đó làm cái gì? Nơi đó chính là thiên đường của đàn ông....
Tuy rằng nghĩ không ra, nhưng cô vẫn đi đến chỗ đó. Đứng lặng người trước mảnh đất phồn hoa nhất thành phố, hai chữ mạ vàng “Mị Ảnh” vừa to vừa cách điệu lại có sự thần bí, bày ra vẻ quyến rũ, mập mờ, đèn nê ông năm màu sáng chói mắt.
Hai chân cô như đeo chì, bước nửa bước cũng cảm thấy nặng nề mãi không đi được. Diệp Bắc Thành chỉ nói có hai người bạn muốn gặp cô, còn lại không giải thích gì khác.

/1737