Tổng Tài Tà Ác: Yêu Vợ Tận Xương Tủy

Chương 22: Không cho phép xằng bậy trước mặt cô ấy (3)

/1737


Chương 22: Không cho phép xằng bậy trước mặt cô ấy (3)
Anh không giải thích, cô cũng không hỏi dài dòng. Giữa cô và anh nói đơn giản thì không đơn giản. Nói phức tạp lại không phức tạp.
Cô dùng hết can đảm, lấy ra ý chí bất khuất như tiểu cường, sau đó đi vào một cách dứt khoát.
Đây là lần đầu tiên Du Tịnh Nhã đặt chân đến một nơi nhiều thú vui như thế này. Cô ngạc nhiên trước mọi thứ mà mình nhìn thấy, cô gái Ấn Độ gợi cảm đang múa cột đầy hấp dẫn. Trong sân nhảy có vô số đôi nam nữ đang cọ sát lại nhau, họ ôm ấp, hôn hót, không bận tâm đến người khác, âu yếm vuốt ve nhau cực kỳ vui vẻ...
Trong bầu không khí của nhục dục này, đàn ông muốn sung sướng, đàn bà thì muốn tự nhiên phóng đãng.
“Xin chào, cho hỏi cô là cô Du sao?” Một người đàn ông trung niên trông như là quản lý đi đến trước mặt cô, cúi đầu hỏi thăm.
Cô nghi ngờ gật đầu: “Đúng vậy.”
“Cậu Diệp nhờ tôi đến dẫn đường cho cô, mời cô đi theo tôi.” Ông ta làm tư thế mời đi.
“Cảm ơn.” Cô theo sát người đàn ông trung niên ấy. Đi qua dãy hành lang huy hoàng rộng lớn, rồi dừng chân ở phòng bao đầu tiên.
Đẩy cánh cửa phòng bao ra, người đàn ông trung niên nói một cách đầy cung kính: “Cậu Diệp, tôi đã dẫn người cậu đang đợi tới đây rồi.” Ông ta liếc mắt sang nhìn Du Tịnh Nhã một cái rồi nghiêng người tránh đường: “Cô Du, mời vào.”
Cô hít một hơi thật sâu, rồi lấy tâm thái xem cái chết nhẹ tựa lông hồng bước vào bên trong. Ngoài Diệp Bắc Thành ra, có hai ánh mắt sáng bén phóng tới, họ dùng đôi mắt sáng như đuốc đánh giá cô từ trên xuống dưới.
“Tới rồi.” Khóe môi Diệp Bắc Thành cong lên, anh chỉ sang vị trí bên cạnh mình, ý bảo cô ngồi xuống đó.
“Tôi giới thiệu một chút, đây là vợ chưa cưới của tôi, Du Tịnh Nhã.”
Bàn tay anh hướng sang hai người phía đối diện: “Người này là Âu Dương Phong, người này là Phí Thiếu Thành, hai người bọn họ đều là bạn của tôi.”
Tịnh Nhã mỉm cười đầy xinh đẹp: “Chào mọi người, lần đầu gặp mặt mong mọi người giúp đỡ nhiều hơn.” Cô lễ phép gật đầu. Âu Dương Phong nhìn chằm chằm vào biểu cảm rụt rè của cô, thành kiến đối với cô cũng biến mất. Ban nãy nhìn cô mỉm cười trông rất xinh đẹp.
“Chị dâu đừng khách khí, đều là người một nhà cả, cứ thoải mái đi.”
Phí Thiếu Thành liếc nhìn Diệp Bắc Thành đầy ý vị, dường như anh ta có thể lý giải được hành động của Diệp Bắc Thành. Người phụ nữ này tuy xuất thân bình thường, nhưng ánh mắt nhìn qua rất đơn thuần, đối với người đàn ông phức tạp mà nói, có người như vậy ở bên cạnh làm bạn cả đời cũng không làm cho người khác mệt mỏi.
“Gọi tôi là Tịnh Nhã đi, sau này mọi người đều là bạn bè của nhau, cái tên chị dâu này nghe có hơi khó xử.”
Âu Dương Phong và Phí Thiếu Thành ngơ ngác nhìn nhau, hai người họ trong lòng đều thì thầm: “Không nhận ra cô gái này còn rất phóng khoáng...”
“Gần đây có ổn không?” Diệp Bắc Thành rót cho cô một ly nước trái cây.
“Vô cùng tốt.” Cô cười cười. Cô chuyển ly nước trái cây kia đi thay vào đó rót cho mình một cốc bia. Ánh mắt cô nhìn về phía Phí Thiếu Thành: “Lần đầu tiên gặp mặt, cốc này mời cậu.”
Cô ngẩng cằm lên, uống một hơi rồi để hướng đáy cốc lên trên trời. Cô lại rót thêm một cốc nữa, hướng sang phía Âu Dương Phong: “Sau này chính là bạn bè, cốc này tôi mời cậu.”
Hai người đàn ông phía đối diện trợn mắt há mồm chăm chú nhìn cô. Cô uống liên tiếp hai cốc bia lớn, tuy rằng bây giờ phụ nữ uống rượu bia không còn hiếm nữa nhưng tính cách sảng khoái như cô là lần đầu tiên bọn họ gặp.
Âu Dương Phong nuốt nước bọt, cả người cứng đờ mời lại cô một cốc. Trong lòng anh ấy nghĩ, người phụ nữ này nhìn thì nhu nhược, nhưng lời nói hành động lại khác xa so với vẻ bề ngoài, quả nhiên không đơn giản chút nào...
“Tôi đi vệ sinh một chút.” Anh ấy đứng lên, dùng mắt ra hiệu với Phí Thiếu Thành, hai người cùng ra khỏi phòng bao.
Đứng ở một góc tối, Âu Dương Phong lo lắng nói: “Thiếu Thành, cậu có nhìn ra không, người phụ nữ này chắc chắn có âm mưu gì đó!”
Phí Thiếu Thành lắc đầu: “Tôi không nhìn ra, cậu nhìn kiểu gì? Dạy cho tôi với.”
“Vậy cậu nói xem cậu nhìn được cái gì?” Anh ấy tức giận hỏi lại.
Trong lòng anh ấy vô cùng bực bội, vì sao anh ấy có thể liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra. Bắc Thành là người trong cuộc không tính, ngay người ở ngoài cũng vậy, Thiếu Thành là gần mực thì đen à?
“Tôi nhìn thấy cô ấy rất xinh đẹp.”
“...”

/1737