Trí thông minh của em thật là uổng phí

Chương 22 - Chương 22

/50


Chu Như lôi kéo tay của hai người, nói thao thao bất tuyệt, bất tri bất giác, kim đồng hồ đã chỉ tới số chín. Viện điều dưỡng đã có quy định chín giờ rưỡi sẽ phải tắt đèn đi nghỉ, Cố An Thành và Hà Phỉ Phỉ không tiếp tục ở lại nữa, rất nhanh sẽ có y tá tới giục bọn họ rời khỏi.

Đi ra khỏi viện điều dưỡng, gió lạnh thổi vù vù, Hà Phỉ Phỉ lạnh run người. Cố An Thành vòng tay qua, ôm chặt lấy bả vai của cô, cô ngẩng đầu lên nhìn anh, cũng không hề đẩy anh ra.

Không biết có phải do tác dụng của tâm lý hay không, nhưng mà cô có cảm giác ấm lên rất nhiều.

Ngồi vào trong xe, Cố An Thành mở máy sưởi lên, sau đó lấy chiếc thảm ở sau xe, đặt vào chân của Hà Phỉ Phỉ.

Hà Phỉ Phỉ do dự một lát, mới hỏi anh, Sao dì lại ở viện điều dưỡng? Dì ấy…… Bị bệnh sao?”

Cố An Thành khẽ ừ một tiếng, sau đó lặng lẽ bổ sung thêm, “Bệnh tâm thần. Mấy năm nay thỉnh thoảng cũng có phát bệnh, chỉ lúc ở trong viện điều dưỡng mới có thể ổn định lại.”

Hà Phỉ Phỉ nghẹn lời, không biết nên nói gì tiếp. Nhớ lại nụ cười hiền lành trên khuôn mặt tang thương của bà mới vừa rồi, trong lòng dâng lên niềm chua xót, “Tôi nhớ lúc gặp dì, nhìn dì vẫn rất khoẻ mạnh mà, làm sao lại. . . . . .

Chính trong khoảng thời gian anh thi tốt nghiệp trung học xong, anh mới phát hiện ra thần kinh của bà có vấn đề, hành động cũng có chút thất thường.”

Xe lặng yên không một tiếng động chìm vào trong bóng đêm, đèn đường từng lớp từng lớp chiếu vào trong cửa xe, làm nổi bật lên khoé môi mím chặt và gò má lạnh lùng của Cố An Thành, Em cũng biết, lúc anh học cấp ba điều kiện kinh tế trong nhà cũng không được tốt lắm, ba anh mất chỉ còn mẹ anh cố gắng gom góp những đồng tiền lương ít ỏi lo cho anh ăn học, áp lực của bà rất lớn, điều mong đợi duy nhất là anh có thể thi đậu đại học. Anh cũng không hiểu sự khó xử của bà, sau khi tốt nghiệp, thì thi vào đại học Hàng Châu, chứ không thi vào đại học Hạ Môn như bà mong muốn. Lúc đó bà ấy rất tức giận cũng rất thất vọng, thường khóc tỉnh giấc vào lúc nửa đêm, anh cũng cảm thấy rất áy náy, cho nên nhân dịp nghỉ hè đã đi làm thêm ở khắp nơi, hy vọng có thể kiếm thêm chút tiền phụ giúp trong nhà được một chút.”

Hà Phỉ Phỉ khô khốc hỏi, Tại sao lại muốn tới Hàng Châu? Điểm của anh hơn hai mươi dư sức vào đại học Hạ Môn. . . . . .

Một suy đoán hình thành ở trong đầu, cô không nhịn được có chút mong đợi cậu trả lời của Cố An Thành, nhưng lại có chút sợ hãi.

Cố An Thành không nhìn cô, giọng nói bình thản giống như đang thở dài, Nếu như không phải đã hứa sau khi thi xong sẽ nói một chuyện với cái kẻ ngốc nào đó, anh làm sao mà ở sau lưng của mẹ anh, lén điền nguyện vọng như vậy.”

Trong lòng Hà Phỉ Phỉ có chút buồn buồn, cụp mắt xuống nhìn dưới chân của mình, Vậy. . . . . . Sau đó thì sao?

Anh đi ra ngoài làm thêm từ sáng tới tối, cho tới một ngày nào đó về tới nhà, mới được thông báo là mẹ anh cầm dao chém người ta, đã bị cảnh sát bắt về đồn.”

Hà Phỉ Phỉ ngây người ra.

Cố An Thành mày nhíu lại, đắm chìm trong trí nhớ, Sau đó anh mới biết, trải qua một thời gian dài với áp lực nặng nề và buồn phiền đã khiến tinh thần của bà có vấn đề, ôm oán hận ở trong lòng với tất cả mọi người, thật ra bà là một người rất dịu dàng và lương thiện, bấy giờ lại thường xuyên mắng nhiếc người khác, gặp ai cũng nói anh đi Hạ Môn. . . . . . Anh cho là bà ấy đang tức giận, nếu như anh phát hiện sự khác thường của bà ấy sớm hơn một chút, có lẽ bà sẽ không bị cưỡng chế nhập viện và cách ly một tháng.”

Nghe Cố An Thành kể lại, lúc này Hà Phỉ Phỉ mới hiểu, thì ra Chu Như nói qua điện thoại là Cố An Thành đi thi đại học ở Hạ Môn không phải là cố ý muốn gạt cô. . . . . .

Phỉ Phỉ, thời gian đó quả thật rất khó khăn. Mỗi ngày anh đều đau khổ tự trách, anh cố gắng đi tìm em, nhưng lại không tìm được, anh không thể làm gì khác hơn là cố gắng dành thời gian đi làm thêm để kiếm tiền đóng học phí. Sau đó cũng tới thời gian được phép đi thăm mẹ của anh, bà đã khóc rất nhiều, một mực lảm nhảm là đã làm hại anh. Sau này từ bác sĩ anh mới biết được, bệnh của mẹ anh chưa xác định được là do di truyền hay là sau này mới bị, cũng có khả năng sẽ di truyền sang cho anh.”

Di truyền. . . . . . Thật sự giống như có một bàn tay đang bóp chặt trái tim của cô, Hà Phỉ Phỉ theo bản năng kéo tay áo của anh lại, tất cả lời nói giống như mắc nghẹn ở cổ họng.

Cố An Thành buông một tay ra, nắm lấy bàn tay cô an ủi, nhiệt độ ấm áp khiến cho sự lo lắng của cô thoáng được thả lỏng hơn một chút. Anh hoàn hảo không chút tổn hại gì ở trước mặt cô, như vậy thì nhất định là không có chuyện gì nữa rồi, đúng không?

Cố An Thành dừng xe lại ở ven đường, trên đường lớn dòng xe chạy nườm nượp,

/50