Trí thông minh của em thật là uổng phí

Chương 23 - Chương 23

/50


Ngày hôm sau, đúng sáu rưỡi đồng hồ báo thức của Hà Phỉ Phỉ bắt đầu vang lên, cô vẫn còn buồn ngủ nên đã ấn nút tắt đồng hồ báo thức. Khuya hôm qua vì quá hưng phấn nên rạng sáng hôm nay mới ngủ được, bây giờ mí mắt không mở ra nổi.

Ngủ thêm một phút nữa cũng hạnh phúc lắm rồi. . . . . . Hà Phỉ Phỉ yên tâm ngủ tiếp, đang muốn trở lại trạng thái ngủ say một lần nữa thì báo thức của điện thoại di động lại vang lên, cô kéo chăn lên trùm đầu, một lát sau, Hướng Nhuỵ với mái tóc rối như cái tổ quạ đẩy cửa đi vào, quát, “Hà Phỉ Phỉ, có phải cậu lại tắt đồng hồ báo thức không hả! Hôm nay không phải sẽ đi Bắc Kinh sao!”

Nói xong Hướng Nhụy liền nhảy lên trên giường, hai lần ba lượt kéo hết chăn của Hà Phỉ Phỉ đi, Hà Phỉ Phỉ bị lạnh lập tức tỉnh lại, “Được, được rồi, mình dậy ngay đây. . . . . .

Sau khi đánh thức Hà Phỉ Phỉ dậy, Hướng Nhụy liền chui vào trong chiếc chăn, “Lúc đi nhớ xách rác đi bỏ luôn, còn nữa, nhớ mua đồ ăn sáng mang về cho mình.”

Hà Phỉ Phỉ vừa mặc quần áo vào vừa làm mặt quỷ với cô ấy.

Xách được chiếc va li đi xuống dưới lầu thì cô nhìn thấy Cố An Thành đã đứng chờ ở trước cửa rồi, anh mặc áo sơ mi quần jean, cách ăn mặc rất thoải mái khiến cho anh bớt nghiêm túc hơn so với khi anh mặc đồ vest. Cố An Thành dựa vào cửa xe, giơ tay lên nhìn đồng hồ, rồi ngẩng đầu lên nhìn thấy Hà Phỉ Phỉ, vì vậy nhanh chóng đi lại, rất tự nhiên nhận lấy hành lý trong tay của cô, “Nhanh lên một chút, sắp không kịp giờ nữa rồi.”

Xe rất nhanh đã lái ra ngoài đường lớn, hoà nhập vào trong dòng xe cộ đông đúc.

Thỉnh thoảng Hà Phỉ Phỉ liếc nhìn gương mặt của anh, muốn nói chuyện, nhưng lại không biết nói gì, quan hệ của hai người đã không giống như trước, mỗi lần gặp nhau có phải cũng nên thay đổi rồi không? Làm một người độc thân quen rồi, Hà Phỉ Phỉ vẫn chưa biết cách chung sống khi có bạn trai, cảm giác sao thấy rất kỳ lạ, ôi cào tường ing. . . . . .

Có lẽ Cố An Thành đã phát hiện ra ánh mắt của cô, Có phải muốn hỏi anh chuyện gì không?”

Hà Phỉ Phỉ vội vàng tiếp lời, Đúng vậy . . . . . . Cái đó, ngày mai đi giao lưu, anh có thể dẫn em và A Đại đi vào cùng được không?”

“Không phải hai người đã hẹn với nhau là cùng hoà vào những fans hâm mộ rồi sao?”

Hà Phỉ Phỉ lẩm bẩm một câu, “Nhưng mà đứng ở xa như vậy, không nhìn thấy rõ được. . . . . . Không thể lấy thân phận người thân đi vào cùng được à?”

Cố An Thành nở nụ cười như có như không, Em muốn nhìn rõ ai chứ?”

Theo trực giác vấn đề này có hơi nguy hiểm, Hà Phỉ Phỉ mở to đôi mắt chân thành, “Nhìn thấy rõ anh… Anh nhất định là người đẹp trai nhất trong đó.” Bây giờ có rất ít trai đẹp không đi tán gái mà chơi weibo . . . . . Được rồi, Cố An Thành đã cua cô ở trên mạng.

Cố An Thành hài lòng gật đầu. Trước tiên hai người cứ đi vào hội trường cùng với những fans hâm mộ đã, sau đó anh sẽ tìm cách đưa hai người vào phía sau hội trường, như vậy đã được chưa?”

Quá được, quá được rồi.

Lúc Hà Phỉ Phỉ đặt vé cho Cố An Thành đã mua khoang hạng nhất, còn mình thì khoang phổ thông, cô vừa mới ngồi xuống, Cố An Thành đã thương lượng đổi vị trí với người ngồi bên cạnh cô. Hà Phỉ Phỉ nổi nóng, mẹ kiếp, thằng nhóc này quá là lãng phí tiền của rồi, ông chú trung niên ngồi cạnh cô dĩ nhiên là rất vui vẻ đi tới khoang hạng nhất ngồi rồi, Hà Phỉ Phỉ cau mày nhìn Cố An Thành, “Anh có biết là đã lãng phí bao nhiêu tiền không! Một phần ba tiền lương của em đó!”

Đây là tiền chi phí đi công tác,” Cố An Thành cầm tay của cô, “Em không kiếm được nhiều tiền cũng không sao, sau này anh sẽ nuôi em. Em tiêu tiền như nước như vậy, ngoại trừ anh ra, còn ai dám nuôi em nữa.”

Hà Phỉ Phỉ: . . . . . . Nói rất có lý, quả thật là không còn lời nào để cãi lại.

Người này, cố ý bẫy cho cô không có tiền tiêu vặt, chẳng lẽ đã tính tới nước này rồi sao! Quá đáng sợ 【 Hình động vẫy tay 】 Hà Phỉ Phỉ càng ngày càng có cảm giác mình đã lọt vào cái hố sâu thăm thẳm do anh đào _(:3 ∠)_

Tay của anh rất có lực lại ấm áp, bao bọc lấy bàn tay của cô, không hiểu sao khiến cho người ta có cảm giác vô cùng yên tâm. Hà Phỉ Phỉ thử thăm dò nghiêng đầu của mình qua, dựa vào bờ vai của anh, Cố An Thành giơ tay lên gạt mấy sợi tóc rơi trước mặt của cô ra sau tai, “Ngủ một lát đi, lát nữa tỉnh lại thì đã tới nơi rồi.”

Hà Phỉ Phỉ cũng không buồn ngủ, cho nên bắt đầu nghịch ngón tay của anh. Ngón tay của Cố An Thành vừa trắng vừa dài, Hà Phỉ Phỉ rất thích cho nên nghịch mãi, không ngừng nắn bóp xoa xoa, rốt cục người bị cô nghịch ngợm như vậy không nhịn được nữa nắm lấy bàn tay đang nghịch của cô, “Không ngủ được à? Có muốn làm một chút chuyện có lợi cho việc ngủ không?”

Hà Phỉ Phỉ lập tức nhắm mắt lại, nhưng mà không khỏi có chút mong đợi đối với chuyện có lợi cho việc ngủ trong lời nói của anh, vì vậy ghé đầu sát lại một chút, sau đó len lén mở mắt ra, thì thấy Cố An Thành đặt tờ báo ở dưới mí mắt của cô, “Trước kia mỗi lần em nhìn thấy mấy tờ báo là ngủ gà ngủ gật, bây giờ chắc vẫn còn có tác dụng, thử một chút xem sao.”

Trong giọng nói của anh còn có ấn chứa ý cuời, hình như đã nhìn thấu suy nghĩ của cô mà còn cố đùa giỡn vậy.

Hà Phỉ Phỉ có chút xấu hổ, nhắm mắt lại không thèm để ý tới anh nữa.

Trong giấc mơ ngắn ngủi, cô lại mơ thấy mình cưỡng hôn Cố An Thành, sau khi tỉnh lại Hà

/50