Trí thông minh của em thật là uổng phí

Chương 24 - Chương 24

/50


Một bữa tiệc mà tất cả khách hàng đều vui mừng, người làm ăn có hai loại trường hợp nói chuyện tốt nhất, một loại là nói chuyện ở trên bàn rượu, còn một loại nữa là trong chỗ ăn chơi, cho nên chỉ một lát sau, tất cả những hạng mục đều được nói ra. Hà Phỉ Phỉ ngồi vừa ăn vừa dự thính, đối với khả năng nói dối của Cố An Thành cô bội phục sát đất, dĩ nhiên nhà tư bản Phương tổng cũng không phải là người dễ bắt nạt, hai người này hợp tác lại ngồi không hưởng lợi khiến cho những ông chủ ở Bắc Kinh sửng sốt. Hà Phỉ Phỉ giống như đã nhìn thấy những tờ giấy bạc từ mấy ông chủ Bắc Kinh bay vào trong túi của mình, không biết đã sảng khoái như thế nào.

Cơm cũng ăn no rồi, rượu cũng uống say rồi, nhưng mà mấy ông chủ vẫn còn chưa tận hứng liền đề nghị đo tới chỗ khác tiếp tục vui chơi, giọng điệu của bọn họ rất mập mờ, người bình thường nghe đều hiểu, dĩ nhiên Hà Phỉ Phỉ cũng hiểu ý, vì vậy vội vàng trừng mắt nhìn Cố An Thành. Cố An Thành vốn cũng không có ý định đi tiếp, cho nên cười cười xin lỗi, “Thật ngại, hôm nay uống hơi nhiều, nên giờ hơi đau đầu, cũng không thể đi cùng với mấy vị được rồi, mất công khiến các vị mất hứng.” diễn đàin lẽ quydon

“Đừng chứ, lo lắng cho cô Hà đây đi về một mình không an toàn đúng không? Để tôi nói tài xế đưa cô Hà đi về trước, Cố tổng hay đi cùng chúng tôi cho vui, cơ hội tới Bắc Kinh cũng không nhiều lắm, đừng lãng phí như vậy chứ.”

Giọng nói của Cố An Thành rất hoà nhã, nhưng thái độ lại rất kiên quyết, “Thật sự không thể đi được, hôm nay bay chuyến bay rất sớm, bây giờ được rảnh rỗi một chút cũng nên về khách sạn nghỉ ngơi một giấc cho khoẻ người. Không bằng…… Kêu Phương tổng đi đi.”

Mấy ông chủ cũng rất tiếc nuối, nhưng lạ nhanh chóng chĩa mũi dùi về phía Phương Dịch, Phương tổng, cậu không thể không nể mặt chúng tôi như Cố tổng được đâu, những chỗ vui chơi ở Bắc Kinh rất nhiều, không thể bỏ qua được đâu.”

Phương Dịch buông tay ra, “Không phải là tôi không nể mặt các anh, nhưng mà tôi chưa bao giờ đi tới… những chỗ kia, thật sự là không thể theo cùng.”

Những người đàn ông trong thương trường có khi nào chưa từng đi vào những nơi như vậy không? Coi như ở nhà có vợ đi nữa, đi ra ngoài tòm tem cũng không phải là chuyện hiếm gì. Mấy ông chủ cũng biết lời này của Phương tổng hơn phân nửa là lấy lí do nên cũng không ép buộc, rất nhanh đã giải tán.

Hà Phỉ Phỉ ngồi ở ghế cạnh tài xế, càng nghĩ càng không yên lòng, Cố An Thành, anh sẽ đi qua đó sao?”

Cố An Thành giả vờ như nghe không hiểu gì hết, “Đi chỗ nào?”

“Đi những chỗ giải trí kia đó.”

“Anh sẽ suy nghĩ.”

Hà Phỉ Phỉ trợn tròn mắt lên, Anh còn muốn suy nghĩ?

Khoé mắt của Cố An Thành hiện lên một nụ cười, Ngu ngốc, lừa em thôi. Tại sao lại dễ bị lừa như thế này, vậy mà sao ở nước ngoài lại không bị người ta lừa bán đi?

Lúc này Hà Phỉ Phỉ mới không ngừng công kích, Làm ơn, dù gì khi học cấp ba em cũng là đầu gấu trong trường, làm gì có chuyện dễ dàng bị người ta bắt nạt như vậy.” Đột nhiên, ánh mắt của cô khựng lại, “Ôi trời, này, anh nhìn xem, người đứng ở ven đường có phải là Phương tổng hay không?”

Cố An Thành liếc mắt sang nhìn theo hướng cô chỉ, thì thấy đúng là như vậy.

Xe của Phương Dịch mới chạy mấy phút lại chết máy, tài xế nhăn mặt lại nói cho anh biết xe này chắc lại muốn hư rồi phải gọi người tới kéo xe, Phương Dịch định đi lại bắt xe đi về khách sạn, nhưng mà chưa kịp nhấc chân đi, thì đã có một chiếc xe UV màu đen dừng lại ở trước mặt của anh rồi, sau khi cửa kính xe hạ xuống, lộ ra gương mặt của Cố An Thành.

Phương Dịch nhíu mày, mang theo chút ý cười nói, Cố tổng, trùng hợp vậy.”

Cố An Thành liếc mắt nhìn gương mặt nhăn nhó của tài xế và chiếc xe Volkswagen đang chết máy, Xem ra Phương tổng đã gặp phải một chút phiền toái, nếu như không ngại, không bằng để tôi đưa Phương tổng đi một đoạn.

Có người đưa đi miễn phí, dĩ nhiên là Phương Dịch rất vui lòng, “Vậy tôi cũng không khách sáo nữa, cám ơn Cố tổng.”

Có người lạ ở đây, Hà Phỉ Phỉ không nói gì, bắt đầu cúi đầu xuống chơi điện thoại di động, Phương Dịch và Cố An Thành thì trò chuyện câu được câu mất về thị trường chứng khoán.

Một lát sau, Hà Phỉ Phỉ nhận được tin nhắn của A Đại.

A Đại: mình cũng tới Bắc Kinh rồi nè..., mới vừa xuống máy bay.

Hà Phỉ Phỉ nhìn đồng hồ, cũng đã ba giờ rồi. Vào lúc này sẽ rất khó gọi xe, hơn nữa đường xá cũng kém, tắc đường như vậy cũng phải mất hai ba tiếng đồng hồ, như vậy thì đốt tiền mất,

/50