Trí thông minh của em thật là uổng phí

Chương 25 - Chương 25

/50


Quả thực là có một sự va chạm không hề nhẹ, Phương Dịch cảm thấy có một chỗ nào đó đau nhói, ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu chính là: rốt cuộc con nhóc này có thù oán gì với em trai nhỏ của mình? Trên mạng che cười nó còn chưa tình, lần đầu tiên gặp mặt đã muốn mạng của nó nữa……

Xe vừa ổn định lại, Lâm Huỷ luống cuống tay chân ngồi thẳng dậy, thấy vẻ mặt của Phương Dịch khó dùng lời để diễn tả được, cho là đã đụng khiến anh bị đau, nhất thời đau lòng không nhịn được, đưa tay phải ra, “Cái đó, không bị sao chứ?”

Phương Dịch vội vàng gạt tay của cô ra, khép hai chân lại, “Không sao.”

Ồ. . . . . . Thật sự xin lỗi, mới vừa. . . . . .

Không sao, không sao. Phương Dịch cười khan một tiếng, Cố tổng, lái vững một chút, con gái thân thể hơi nhẹ, rất dễ bị đụng đầu.”

Cố An Thành khẽ liếc anh ta qua gương chiếu hậu một cái, không đáp lời.

Hà Phỉ Phỉ hồi phục lại từ trong chấn động tinh thần của Lâm Huỷ vẫn lo lắng liếc nhìn Phương Dịch đang lấy tay ôm lấy chỗ kia, không nhịn được mà nở nụ cười, trên thực tế cô nhất quyết quay đầu đi chỗ khác rồi bật cười.

Sau đó cả đường đi mọi người đều im lặng, Cố An Thành đưa Phương Dịch tới khách sạn của anh ta xong, lúc này Lâm Huỷ mới thở phào nhẹ nhõm, “Mẹ nó, cậu nói xem người đàn ông kia nghĩ tôi như thế nào đây, ma nữ biến thái à?”

Hà Phỉ Phỉ cố gắng nhịn cười, Mình tin là anh ta sẽ thông cảm vì cậu ngồi không vững mà thôi.”

Lâm Hủy thả lỏng tay, Nhất định là hôm nay ra khỏi cửa mình đã không coi hoàng lịch, có lẽ hôm nay mình ra cửa đã kị hoa đào.”

Đến khách sạn mà bọn họ ở, Hà Phỉ Phỉ đưa Lâm Huỷ vào trong phòng, chuẩn bị chuyển đồ đạc của mình tới phòng của Cố An Thành.

Chiếc giường lớn như vậy, mà cậu nhường lại cho một mình mình ngủ à?” Lâm Huỷ cởi giày ra, cả người nằm sõng soài trên giường, “Ôi, không khí ở Bắc Kinh cũng không tệ như lời người ta nói, cảm giác cũng được mà.”

“Bởi vì cậu quàng chiếc khăn quàng cổ dày như vậy, nên ngăn hết bụi bặm ở bên ngoài lại rồi.”

Lâm Hủy ngồi dậy, Tối hôm nay chúng ta cùng đi dạo phố chứ? Mình đặc biệt xin giấy bệnh để nghỉ, không thể lãng phí được.”

Được chứ, dù sao thì mình cũng rảnh. Cậu cũng nên nghỉ ngơi một lát đi chứ? Trên máy bay cũng mệt rồi, đợi lát nữa tới giờ cơm tối thì mình sẽ gọi cậu dậy.”

Được, Thanks, tiểu vương bát, cậu thật tốt bụng.

Hà Phỉ Phỉ đẩy hành lý của mình tới phòng của Cố An Thành, anh đang ngồi ở trên bàn đàm phán với khách hàng qua video, cô cố gắng đi nhẹ để không ảnh hưởng tới anh. Rất nhanh Cố An Thành đóng máy tính lại, “Đã lấy qua hết rồi hả?

Dạ. Hà Phỉ Phỉ cầm quần áo treo vào trong tủ treo quần áo, Cơm tối chúng ta ăn cái gì vậy?

Lầu hai của khách sạn có nhà ăn, đi tới đó ăn đi.”

Ừ, cũng được đó.”

Cố An Thành đi tới, cầm lấy mấy cái móc treo quần áo, treo quần áo giúp cô, “Để cho anh, em đi lấy ly cà phê nóng cầm cho ấm tay.”

Hà Phỉ Phỉ cười hắc hắc, cố ý lấy bàn tay lạnh lẽo của mình sờ vào cần cổ ấm áp của anh, “Có thích không?”

Cố An Thành liếc xéo cô, nhân dịp cô chưa kịp rút tay về liền nắm lấy tay cô, Làm chuyện xấu à?

Tay của anh ấm hơn nhiều so với tay của cô, Hà Phỉ Phỉ dứt khoát không buông tay, Anh ủ tay cho em.

Đi lấy cà phê, cái người này để quần áo lộn xộn ở đây như vậy, anh thấy không thoải mái.” Cố An Thành tiếp tục treo đồ lên giúp cô, rồi đến đồ trang điểm, Đôi mắt của Hà Phỉ Phỉ đảo vòng vòng, nhân dịp anh xoay người, bổ nhào lên ăn vạ trên lưng của anh, hai tay trực tiếp chui vào trong áo của anh, dán lên làn da ấm áp, “Mẹ nó, tiểu Cố, anh là lò lửa à, có thể làm ấm tay em rất tốt nè.”

Cố An Thành bị người khác quấy rầy không chịu được, dứt khoát xoay người đè cô lên trên tủ quần áo, bắt được bàn tay của cô, đưa xuống phía dưới dây lưng.

Hà Phỉ Phỉ ngu người, nuốt một ngụm nước miếng thật mạnh.

Chân của Cố An Thành đi lại, khẽ cúi đầu, dường như là muốn ghé sát vào mặt của cô, nhỏ giọng

/50