Trở Thành Con Gái Của Vai Ác

Chương 16: Cháu ta khóc rồi!o?

/1920


Chương 16: Cháu ta khóc rồi!

Lục Lê không rõ đã có chuyện gì xảy ra.

Nàng chỉ biết rằng lần này cha cũng không có phản đối việc nàng gọi hắn là, cũng không có đuổi nàng đi.

Nàng vội vàng túm lấy ống quần Lục Quân Hàn, ngẩng đầu ngước khuôn mặt trắng nõn phinh phính lên nhìn Tống Thanh Uyển với vẻ sùng bái, lông mi cong vút chớp chớp, bộ dạng đặc biệt dễ thương.

“Dì, dì thật lại lợi hại. Dì thật sự giúp Lê Lê tìm được cha rồi!”

“…….”

Tống Thanh Uyển mới bị tin tức này đả kích, mãi mới hồi phục tinh thần một chút nhưng vẫn không thể tin được. Nàng ta hết nhìn Lục Lê lại nhìn Lục Quân Hàn.

Nửa ngày sau mới run run hỏi, “Đây… thật sự là con gái cậu?”

Lục Quân Hàn mặt không lộ cảm xúc, lời nói không có độ ấm, quyết đoán trả lời, “Không phải!”

Tống Thanh Uyển căn bản không nghe hắn nói gì, ánh mắt nhìn vào khuôn mặt thiên chân vô tà của Lục Lê, đột nhiên vỗ vai Lục Quân Hàn, lớn giọng cười,

“Ha ha ha, tiểu tử cậu được đó. Tốc độ cũng thật nhanh. Ta mới nghĩ đến việc có cháu gái mấy năm nay, cậu đã thật sự đưa đến cho ta một đứa. Ta vừa mới nói, đứa bé này càng nhìn càng giống người Lục gia, hóa ra là người Lục gia thật!”

Lục Quân Hàn nhíu mày, mặt lạnh như băng nói, “Nó không phải!”

Tống Thanh Uyển khom lưng nhìn chằm chằm Lục Lê, lẩm bẩm nói, “Ai da, con gái lớn như vậy rồi, cậu sinh lúc nào vậy? Với ai? Sao tôi không biết?”

“Tôi nói rồi, đứa bé này không phải…”

Tống Thanh Uyển xoa xoa cằm, tấm tắc khen, “Đứa bé này nhìn cũng chỉ khoảng ba tuổi. Tiểu tử cậu giấu cũng thật kỹ nha. Nói sớm cho cô cô ta biết cậu có con thì làm sao? Cô cô không có đoạt con với cậu, có khi còn giúp cậu chăm…”

“…….”

“Còn không nói,”, Tống Thanh Uyển nhìn chằm chằm Lục Lê, “Khó trách lần đầu nhìn thấy đứa nhỏ này liền cảm thấy quen mắt, không phải do tiểu tử thúi cậu sao. Nếu không phải hôm nay tôi phát hiện ra, cậu có phải tính chờ Lê Lê trưởng thành mới nói cho tôi biết phải không? Có cháu trai như cậu thật là…”

Lục Quân Hàn hít một hơi thật sâu, từ trong cổ họng những thanh âm lạnh cực hạn phát ra, “Tống Thanh Uyển, cô không hiểu tiếng người sao? Tôi nói, đứa bé này không phải là con gái tôi!”

Quản gia nghe vậy thực không chịu nổi, mắt thấy Lục thiếu mặt mày nặng nề, cơn giận bùng nổ đến nơi, khó có thể kìm nén được nữa. Hắn vội vàng tiến lên, đem sự tình của Lục Lê kể lại cho Tống Thanh Uyển.

“Ngươi nói đứa nhỏ này đột nhiên nhảy tới?”

Tống Thanh Uyển lộ vẻ suy tư.

Quản gia vội gật đầu. “Vâng. Sau đó chúng tôi có tìm hiểu cũng không phát hiện đứa bé này làm thế nào có thể vào được Lục gia, giống như là từ thinh không nhảy ra vậy”.

Tống Thanh Uyển đột nhiên hỏi không đúng trọng điểm?

“Mẹ của đứa bé là ai? Họ gì? Gọi là gì? Nhà ở chỗ nào? Nhà có mấy người? Tóc ngắn hay tóc dài? Cao hay thấp? Trọng lượng bao nhiêu? Sao có thể lên giường với tên tiểu tử này?”

Quản gia khó xử nhìn Lục Quân Hàn, không biết trả lời thế nào, “Việc này…”

“Tôi làm sao biết mẹ đứa bé này là ai!”, Lục Quân Hàn mặt mày trầm xuống, lộ vẻ thiếu kiên nhẫn, thanh âm vẫn lạnh băng, “Đứa bé không phải con tôi!”

Tống Thanh Uyển rốt cuộc nghe lọt được lời nói của hắn, lại lộ vẻ khinh thường, “Đến cha cũng kêu rồi, vậy mà cậu lại nói cậu không phải là cha nàng ta!”

“Cậu cũng đừng quên, cậu chính là một tay tôi nuôi dưỡng, cậu khi nhỏ ở bộ dạng gì, cô cô rõ ràng. Lê Lê hiện tại có đến 7, 8 phần giống cậu khi nhỏ, không có gì quá bất ngờ khi nàng ta bảo cậu là cha nàng ta!”

Lục Quân Hàn nhíu mày. Đây là lần thứ hai hắn nghe được có người nói cái đống phiền toái này giống hắn.

Tiểu loli mới rồi không có nói gì, giống như nghe hiểu được đoạn đối thoại của bọn họ, lập tức bộ dạng ủy khuất, ôm chặt chân của Lục Quân Hàn, sợ hắn chạy mất. Đôi mắt phút chốc ầng ậng nước, nhỏ giọng nghẹn ngào nói, “Cha,… Lê Lê thật sự là con của cha. Cha tin con đi, con với cha rất giống nhau. Cha đừng không cần Lê Lê nữa có được không?”

Tống Thanh Uyển ồ lên một tiếng rồi chằm chằm nhìn Lục Quân Hàn, hai mắt sáng như hai ngọn đuốc, “Tiểu tử thối, ai cho cậu khi dễ cháu gái tôi?”

“?”

“Cậu xem, cháu tôi khóc rồi. Cái đồ bại hoại này!”

Lục Quân Hàn: “……”


/1920