Trở Thành Con Gái Của Vai Ác

Chương 17: Cậu thế mà ra tay được?

/1920


Chương 17: Cậu thế mà ra tay được?

Tống Thanh Uyển tay chân vụng về, đang định nhẹ giọng an ủi, thì Lục Lê thút tha thút thít, hốc mắt đỏ hồng lên, càng khóc càng lớn tiếng, càng khóc càng thương tâm, từng giọt nước mắt lớn nhỏ nối đuôi nhau lăn xuống. Đôi mắt đen đầy hơi nước, cái miệng nhỏ bẹp bẹp không ngừng, ngực phập phồng càng thêm thương tâm.

“Cha, mẹ nói… mẹ nói đụng vào thân thể người khác thì phải chịu trách nhiệm… hu hu hu, không thể để người bị coi là người xấu, người xấu sẽ bị đánh chết. Con không muốn cha bị đánh chết. Cha. Cha dẫn con về nhà được không?”

Lời này vừa nói xong thì tin tức như nổ tung.

Trong nháy mắt ai ở hiện trường cũng mở to mắt nhìn.

Lục Lê ủy khuất xụt xịt mũi, giống như là bị khi dễ vô cùng thảm, đáng thương vô cùng.

Tống Thanh Uyển trừng mắt nhìn Lục Quân Hàn, hai mắt giống như đang nhìn cầm thú. Nàng ta hít hà một hơi, ngón tay run rẩy chỉ vào Lục Quân Hàn, “Cậu vẫn còn là người sao? Đứa trẻ mới khoảng ba tuổi? Vậy… vậy mà cậu có thể ra tay được?”

Quản gia và trợ lý mở mắt nhìn nhau, ánh mắt rõ ràng mang theo sự khiển trách, còn có vệ sỹ rút vội điện thoại, chuẩn bị báo cảnh sát.

Lục Quân Hàn mặt mày vẫn thâm trầm, đôi mắt đen thẫm nhìn thẳng tắp vào bọn họ, cười lạnh, “Các người còn có đầu óc không? Nói gì các người cũng tin?”

Tống Thanh Uyển cùng quản gia, trợ lý, vệ sỹ lâp tức trả lời, “Tin, vì sao không tin? Lê Lê xinh đẹp đơn thuần như vậy, sao có thể nói dối!?”

Đứa trẻ sẽ không gạt người.

Đặc biêt là một bé gái đáng yêu như vậy!

Đứa trẻ nói là đụng thì chắc chắn là đụng. Lục Quân Hàn chắc chắn sai.

Lục Quân Hàn: “…………”

Mấy người này điên rồi.

“Cha….”

Lục Lê vẻ mặt vô cùng đáng thương ngẩng đầu nhìn hắn.

Lục Quân Hàn cúi xuống, ánh mắt lạnh như băng nhìn vào đôi mắt tràn ngập nước của Lục Lê, hỏi:

“Nói rõ ràng cho tôi biết, tôi chạm vào thân thể cháu khi nào?”

Lục Lê gắt gao ôm chấn hắn, ủy khuất chỉ vào thân thể mình lại chỉ chỉ vào chân của hắn, giọng thêm nức nở:

“Cha, hiện cha đang chạm vào thân thể con mà… Cha phải chịu trách nhiệm với con, không, không thể làm người xấu, bằng không người sẽ bị đánh chết. Chết thì đáng thương lắm!”

Tống Thanh Uyển, trợ lý, quản gia…

Lục Quân Hàn phì cười.

Có thể.

Độ ăn vạ của đứa nhỏ này thật cao.

“Là cháu tự chạm vào, chuyện này đâu có liên quan gì đến tôi!”

Lục Quân Hàn nhấp nhấp môi, vẻ mặt lạnh nhạt, cũng không tính toán nói.

Lục Lê vẻ mặt ngây thơ, “Nhưng cha vẫn chạm vào Lê Lê mà”

“…….”

“Cha phải chịu trách nhiệm”, cô bé vẻ mặt nghiêm túc, ngữ điệu có chút cường điệu.

“Biến”.

“Con không muốn biến. Con muốn ở cùng cha!”

“Tôi không nói lần thứ hai.”

Giọng nói thập phần nguy hiểm.

“Con không……. Lê Lê phải ở cùng với cha!”

Thanh âm của đứa trẻ càng thêm nghiêm túc.

“…….”

Tống Thanh Uyển phì cười.

Nàng ta là lần đầu tiên nhìn thấy Lục Quân Hàn vô pháp vô thiên bị một đứa nhỏ làm phiền. Quả nhiên là cháu gái bảo bối của nàng ta, sức chiến đấu thật mạnh mẽ.

Đợi một lát, Tống Thanh Uyển bước tới hòa giải, “Được rồi, được rồi. Mặc kệ trước kia xảy ra chuyện gì, mẹ con là ai, túm lại hiện giờ Lê Lê chỉ có một thân phận, chính là cháu gái Lục gia ta!”

“Không có khả năng!”

Lục Quân Hàn lạnh giọng nói, “Tôi sẽ tìm cho nó một gia đình tốt. Muốn tôi nuôi dưỡng nó ở Lục gia, đừng có nghĩ tới!”

Tống Thanh Uyển còn chưa kịp nói gì thì cô bé mới rồi vẫn còn nước mắt lưng tròng ôm chân cha ủy khuất thấy cha vãn không chịu nhận mình, thù mới hận cũ hùng dũng đứng lên, hung hăng vươn cái chân nhỏ ngắn chũn đạp vào chân Lục Quân Hàn. Khuôn mặt trắng nõn phinh phính tràn ngập tức giận, mắt mở to tròn xoe vẫn còn sự ủy khuất lớn tiếng nói, “Cha hư. Lê Lê không thích cha. Cha không cần con, con cũng không cần cha nữa!”

Nói xong, Lục Lê lại khổ sở đứng khóc. Nàng thật không rõ vì sao cha lại không cần nàng. Rõ ràng nàng rất thích cha.

Lục Quân Hàn trong lòng bỗng nảy lên một cái, cau mày, môi mỏng mím lại, không biết vì sao có chút hối hận.

Hắn chưa kịp nói gì thì Tống Thanh Uyển vẻ mặt đau lòng bước tới ôm Lục Lê đã khóc thảm thiết, lau nước mắt cho Lục Lê rồi nói:

“Không có việc gì. Cha con không cần con, bà cần con. Bà thương mà, đừng khóc nữa nhé. Lê Lê của bà ngoan nhất…”


/1920