Trở Thành Con Gái Của Vai Ác

Chương 18: Nghe như có vị chua chua!

/1920


Chương 18: Nghe như có vị chua chua!

Quản gia thấy vậy cũng không đành lòng.

“Lục thiếu, hay là ngài để cô bé ở lại đi. Rốt cuộc dù có tìm cho cô bé một gia đình tốt thì cũng không phải người thân, sẽ không khỏi có chút xa cách. Chi bằng, ngài cứ để ở đây, như vậy có thể yên tâm hơn.”

Lục Quân Hàn nhìn bóng Lục Lê, không nói gì.

Đứa bé này xem ra thật sự tức giận. Miệng nhỏ dẩu ra, cũng không có liếc mắt nhìn hắn một cái, chỉ vùi đầu ở cổ Tống Thanh Uyển. Nhìn… giống hệt như hắn dán vào Tống Thanh Uyển trước kia.

Cái này vốn là phúc lợi của hắn…

Rõ ràng là con gái của hắn….

Vậy mà lại chán ghét hắn…

Lục Quân Hàn từ trước đến nay vốn không dễ dao động, vì người mà thay đổi kế hoạch. Nếu trước đó đã nói là tìm cho đứa trẻ này một gia đình tốt thì người khác sẽ đương nhiên phải theo ý hắn làm việc. Từ xưa tới nay đều như vậy.

Dù là ở Lục thị hay Lục gia đều như vậy.

Nhưng hiện giờ…

Lục Quân Hàn nhăn mày, môi giật giật. Hắn không có kinh nghiệm nói chuyện với trẻ nhỏ nên không biết nói cái gì.

Quản gia: “Lục thiếu, ngài xem…”

Lục Quân Hàn thu hồi ánh mắt, dứt khoát nhắm mắt làm ngơ, xoay người lạnh lùng bỏ xuống một câu: “Tùy ngươi, muốn nuôi thì nuôi. Dù sao Lục gia ta cũng không thiếu một bát cơm. Bất quá ngươi cũng phải trông coi đứa trẻ này cho cẩn thận, không có việc gì thì đừng để nó chạy loạn trước mặt ta!”

Bất quá chỉ là một thứ phiền toái mà thôi, không có thì không có, hắn không ngạc nhiên.

Nói xong, hắn lạnh mặt bỏ đi, tâm tình có chút thêm bực bội.

Quản gia nhún vai, căn bản không để lời uy hiếp của hắn ở trong lòng.

Ai dà, hiện tại đã có ai chết trong tay Lục thiếu đâu.

Người đàn ông này í mà, chính là con vịt chết thì mỏ vẫn cứng.

Cảm xúc của đứa nhỏ đến nhanh lui cũng nhanh. Lục Lê thấy cha vẫn cần mình, cảm xúc buồn bực lập tức biến đi hết, vẻ mặt đều là vui vẻ. Đáng tiếc mới cao hứng không bao lâu thì thấy hắn bỏ đi, Lục Lê lập tức buông Tống Thanh Uyển ra, chạy đuổi theo, hướng Lục Quân Hàn kêu lên:

“Cha, cha từ từ chờ con. Cha để quên Lê Lê rồi!”

Nàng không thể rời cha được, vạn nhất có người hại cha nàng thì làm sao bây giờ?

Rốt cuộc cha chịu nhận lại nàng rồi, nàng thật vui.

Lục Quân Hàn thì thật không nghĩ tới Lục Lê sẽ đuổi theo hắn, lại đặc biệt nghe được lời nói của nàng, không biết vì sao bước chân đột nhiên dừng lại, trong lòng có chút run run. Hắn vẫn không dừng bước, tiếp tục đi về phía trước nhưng tốc độ có vẻ chậm lại như là cố ý chờ.

Lục Lê rất nhanh đuổi đến nơi, vươn bàn tay nhỏ múp míp bắt lấy bàn to lớn của hắn. Bàn tay nhỏ mềm lại phảng phất chỉ cần dùng lực một chút có thể bóp nát.

Thân thể Lục Quân Hàn cứng lại, hắn cũng không dám dùng sức, cũng không buông tay nàng ra. Lục Lê thấy vậy mắt sáng rực, thanh âm non nớt vang lên, “Cha, con thật vui nha…”

Khóe môi của Lục Quân Hàn hơi kéo lên, nhưng hắn vẫn cảm thấy đứa trẻ này thật là phiền thoái, vẻ mặt bất động phảng phất chút cao hứng. Rõ ràng một giây trước còn ủy khuất chảy nước mắt nói không thích hắn, giây sau đã có thể có vẻ mặt đầy vui mừng chạy theo hắn.

Cũng không biết đứa trẻ vui vì cái gì.

Lục Quân Hàn từ nhỏ đã có bộ mặt lãnh đạm. Từ nhỏ đến lớn cơ hồ chưa có gì khiến hắn vui vẻ.

Mặc dù hiện giờ sáng lập và sở hữu một đế quốc thương nghiệp lớn nhất Hải Thành, tiền quyền đều ở trong tay, có sự huy hoàng mà cả đời người khác cũng không dám tưởng tượng, nhưng hắn vẫn chưa thấy có bất cứ điều gì khiến hắn hứng thú, đến cười còn không muốn chứ đừng nói là vui mừng, cao hứng.

Thế nhưng, lúc này hắn lại có điểm cao hứng, liền nhướng mày hỏi tiểu phiền toái đang bừng bừng hứng thú, “Vì cái gì mà vui vậy?”


/1920