TÙ SỦNG: ANH RỂ CÓ ĐỘC

Chương 65 - Chương 59.2

/99


Giọng nói khi Giang Hạ Sơ nghe điện thoại giống hệt như khi nói chuyện trong ngày thường, rát bình thản qua quýt: “Bác sĩ Tần, là tôi.”

Giọng nói quen thuộc như thế, Diệp Tịch chưa từng nghe thấy bao giờ, cái người bác sĩ Tần này sẽ là ai chứ? Quen biết ba năm, Diệp Tịch mới phát hiện ra, thật ra thì anh ta chẳng biết gì về Giang Hạ Sơ cả, ngoại trừ quá khứ.

Giang Hạ Sơ rất thản nhiên, nghe điện thoại rất nghiêm túc, cũng không nói gì, Diệp Tịch không nhìn ra thứ gì cả.

Còn chưa qua một phút, sắc mặt Giang Hạ Sơ thay đổi khác nhau như một trời một vực.

“Cộp——” Điện thoại di động rơi xuống đất, tách thành mấy miếng [Voi84 lúa, điện thoại đệp đá phải hơm], Diệp Tịch ngẩng đầu, phát hiện Giang Hạ Sơ kinh hồn bạt vía đứng phỗng ra. Giang Hạ Sơ như thế thì rất lạ, Diệp Tịch có hơi lúng túng: “Giang Hạ Sơ, cô sao vậy?”

Giống như tỉnh khỏi giấc mộng, cô mới máy móc quay đầu lại nhìn Diệp Tịch, giọng nói run rẩy chưa từng thấy: “Bệnh viện, đưa tôi đến bệnh viện Đệ Nhất.”

Ánh mắt đó là như thế nào? Diệp Tịch chưa từng trông thấy, kinh hoảng như thế, sợ hãi như thế, bất lực như thế. Thì ra Giang Hạ Sơ cũng sẽ có vẻ mặt như thế.

Nhưng như thế vì ai đây? Giang Hạ Sơ, cuối cùng cô giấu đi bao nhiêu thứ?

Diệp Tịch không nói gì, cũng không làm gì, chẳng qua cũng chỉ không chớp mắt nhìn Giang Hạ Sơ, anh ta chờ một lời giải thích của cô.

“Bệnh viện, tôi muốn đến bệnh viện.”

Không hề giải thích, không một câu nào.

Cô nắm tay Diệp Tịch, giống như người chết đuối vớ được một bè gỗ, nắm thật chặt.

Tay cô rất lạnh, Diệp Tịch cảm thấy mình giống như bị siết chặt lại, có chút hít thở không thông, máy móc dắt Giang Hạ Sơ đi, đi dưới ánh Mặt Trời. Anh ta quên đội mũ che nắng, anh ta quên cả lời giải thích.

Vẫn nắm, anh ta cũng không hề thả bàn tay cô ra. Bọn họ như đã quên mất rồi, thật ra thì bọn họ chưa bao giờ thân mật như thế.

Anh ta chỉ gọi cô là Giang Hạ Sơ, cô gọi anh ta là Diệp Tịch, ngay cả họ cũng không bỏ.

Mặt Trời vẫn thế, cây dù cũ kỹ kêu kẽo kẹt, trong nhà, người phụ nữ rất mệt mỏi, ló đầu ra, tầm mắt lại đi vào hư không: “Ôi chao, sao lại đi rồi?” Gãi gãi mái tóc đẫm mồ hôi, “Cuối cùng có phải là Tần Nghị trong 【Đường cung】 không thế? Hẳn là không phải nhỉ?”

Liếc mắt nhìn #Guānyǔ Tần Nghị trên TV, người phụ nữ nhíu lông mày, mặt nhăn lại như hoa cúc. Tóm lại là bà có kiếm được một trăm đồng của đại minh tinh không thế?

Bệnh viện Đệ Nhất.

Đôi tay Giang Hạ Sơ lạnh như băng, mồ hôi lạnh trong bàn tay chảy qua lòng bàn tay Diệp Tịch, ngày tháng 7, nhưng anh ta lại hơi lạnh lẽo, lan lên từ lòng bàn tay.

Dọc đường, anh ta cũng không buông tay ra, có lẽ Giang Hạ Sơ quên lách ra. Diệp Tịch hơi hoảng hốt, có một loại không thực tế đến kinh ngạc.

Đột nhiên lòng bàn tay trống rỗng, anh ta tỉnh lại khỏi hoảng hốt, ngước mắt nhìn, người kia đã đi lên trước cả mấy mét rồi, bên cạnh cô lại có thêm một người phụ nữ lạ mặt, hẳn là người quen của Giang Hạ Sơ, nhưng anh ta chưa từng gặp, một người có ngoại hình coi như là mỹ nữ.

“Hạ Sơ, cô đến rồi.” Người phụ nữ cũng chỉ liếc vội, tầm mắt rời khỏi người Diệp Tịch, nhìn về phía Giang Hạ Sơ.

Giang Hạ Sơ vội vàng liếc nhìn, nhìn quanh phòng cấp cứu: “Anh ấy sao rồi?”

Anh ấy? Anh ấy nào? Là anh ta hay là chính anh? Diệp Tịch âm thầm cười khổ, nhưng cũng không hỏi gì cả, tiến tới sau lưng Giang Hạ Sơ.

“Vẫn còn ở bên trong.”

“Bác sĩ Tần, thời gian đã bao lâu rồi?” Câu từ rất bình tĩnh thản nhiên, nhưng mà lắng nghe, thì có hơi run rẩy, trên cửa kính phòng giải phẫu, ảnh ngược là cảnh người ra lẻ tẻ, đó là đôi mắt trống rỗng kinh hoảng của cô, đó là sự yếu ớt mà người ta khó thấy được của cô.

Diệp Tịch trông thấy, nhưng mà không quan trọng, bởi vì đầu ngón tay của cô cũng run rẩy, anh ta nghĩ, người bên trong phòng cấp cứu, đối với Giang Hạ Sơ, chắc chắn không thể thiếu mất.

“Đã ba canh giờ.”

Tần Hi Viện trả lời nhàn nhạt, cũng nhìn phòng cấp cứu. Không nói gì thêm, cô quen biết Giang Hạ Sơ năm năm, ngoại trừ trị liệu tâm lý thì nói chuyện là không thế thiếu, nhưng thật ra thì rất ít khi nói chuyện với nhau, cho dù nói chuyện với nhau thì lần nào, đề tài cũng xoay quanh người trong phòng cấp cứu kia, còn bây giờ, thật sự là chẳng còn biết nói gì nữa.

Diệp Tịch đứng đó không nói gì


/99