TÙ SỦNG: ANH RỂ CÓ ĐỘC

Chương 66 - Chương 60

/99


Ngày tháng 8 cảnh sắc tươi đẹp, bệnh viện, dường như lại mù mịt khắp nơi. Chính là giờ giữa trưa khi Mặt Trời lên đỉnh, nhưng ánh Mặt Trời sáng rực không thể chiếu vào một chỗ âm u lạnh lẽo nào đó.

Tả Thành không thích ánh Mặt Trời, chỉ yêu thích màu đen, trong phòng bệnh tối đen, rèm cửa không được vén lên, trên cửa sổ, đóa Tulip màu đen đã không được đón nắng từ rất lâu rồi, hơi hơi u ám nhạt màu.

Mùi nước khử độc gay mũi lan tràn, trước giường, Quan Hân không chớp mắt nhìn người đàn ông trên giường, cứ ngây ngô nhìn mãi nhìn mãi, chẳng qua là thi thoảng mi mắt lại rung động, giống như bươm bướm muốn tung cánh, mi mắt rũ xuống thành bóng màu xám đen mờ nhạt, mang chút màu sắc mệt mỏi uể oải.

Cả một buổi tối, tầm mắt đã rã rời tự bao giờ, mà nhìn như thế còn chưa đủ? Cô cười khổ, nhưng vẫn chống cằm nhìn người đàn ông luôn luôn lạnh nhạt như sương mờ, xa cách người khác cả ngàn dặm. Đôi mi dài của anh không hề giống như tính khí lạnh lùng cứng rắn của anh ta, mà lại dày mềm mại, thật dài, như thế lại khiến Quan Hân bắt đầu nhớ đến những từ ngữ đáng yêu này. Chỉ là nếu như đôi mắt như thế mở ra, thì lại như băng ngàn năm cô đọng lại, lúc nhắm mắt lại như thế, thì khiến người ta khó mà dời mắt khỏi.

Bất chợt, mi dài rũ xuống rất lâu kia rung động, Quan Hân tránh không kịp, nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh như băng ngàn năm cô đọng kia, cô giật mình rõ ra mặt, cũng không kịp ngượng ngùng, thì tầm mắt người kia đã dời sang chỗ khác, khoe môi cô cười khổ nhàn nhạt: “Tỉnh rồi.”

Tả Thành không nói gì, gương mặt trắng bệch như tờ giấy, phủ dày một tầng sương trắng nặng nề. Ánh mắt khép hờ lại, không có một bóng hình, có một loại trống rỗng khiến lòng người nguội lạnh.

Quan Hân đứng dậy, rót nước ấm: “Anh đã ngủ rất lâu, sao rồi? Còn khó chịu không? Có muốn gọi bác sĩ không?” Nói những lời thật nhỏ nhẹ giống như đã nói như thế biết bao lần.

Tả Thành mím môi, dựa lên nửa cái gối: “Tới lúc nào.” Có lẽ là sau khi bị ốm, giọng nói khàn khàn, không mang sự bén nhọn như ngày thường, nhưng cũng không lạnh lùng không hờ hững.

Cô đưa cái ly, trả lời: “Tối ngày hôm qua.” Một buổi tối, một buổi chiều, cô tim đập chân run, biết rõ anh đã không còn đáng ngại nữa, nhưng vẫn lo lắng hốt hoảng.

Nhận lấy cái ly, không uống mà lại để lên mặt bàn, ngước mắt, ánh mắt lạnh lẽo như ánh trăng, thản nhiên mở miệng: “Cô đi về trước đi.”

Quan Hân cũng chỉ cười yếu ớt, chỉ chua sót khổ sở trong lòng, nhưng trên gương mặt không trông thấy chút vết nứt nào, ra vẻ hài hước: “Anh vừa tỉnh lại, tiết kiệm sức lực một chút, không cần phải đuổi người gấp như thế.” Cô xoay người, kéo rèm cửa sổ ra, hoa Tulip màu đen được phủ lên một lớp vàng kim sáng chói, không ảm đảm như gò má của cô, xoay người lại, thì chẳng còn chút dấu vết nào, nở nụ cười yếu ớt xinh đẹp, “Nếu như phải diễn, thì phải làm cho đủ, tôi không muốn bị mối nguy lên báo do tình cảm đâu. Mấy ngày này, nghĩa vụ của người bạn gái này vẫn thật sự cần thiết.”

Lí do này, dường như không tồi đâu…… Quan Hân cười khổ trong lòng, chuyện người bạn gái này thật là bước đi nguy hiểm mà.

Chẳng qua là người nào đó cũng chẳng cảm kích!

Môi mỏng nhếch lên, là xa cách lạnh nhạt: “Không cần, tôi sẽ ra viện.”

Một tháng, dạ dày xuất huyết ba lần, hôn mê mất hai ngày, vừa tỉnh lại thì lại muốn ra viện, độc ác với người ta thì cũng chẳng nói gì, nhưng mà cũng độc ác với bản thân mình như thế.

Mắt phượng hơi sa sầm, cô lạnh giọng: “Không cần cái mạng này nữa sao?” Còn chưa suy nghĩ mà đã buột miệng nói ra như thế, “Anh không đau lòng, nhưng tôi đau lòng đấy.”

Nói xong thì Quan Hân lại ảo não, #Guānyǔ cái này là sao đây, cô luôn suy nghĩ chính xác, nhưng dường như lại bó tay chịu trói với Tả Thành, lời nói thân mật nũng nịu như thế, thật sự là chẳng thích hợp với bọn họ.

Ngôn ngữ đi đôi với lí trí, không phải là lời nói không chắt lọc, mà là không kìm chế lại được.

Cô đây?

“Quan Hân.” Giọng nói của anh âm u, gọi tên cô, nhưng lạnh lẽo vô ngần, hai chữ, không hề thêm bớt gì.

Trái tim Quan Hân hơi lỡ nhịp, nảy một thật mạnh, bên tai, giọng nói lại vọng vào, lời nói của anh quá u ám lạnh lùng, anh nói: “Không muốn đau lòng, thì đừng nên có chút tình cảm gì với tôi.”

Giống như gió tháng chạp, thổi vào trong lòng, quật thật mạnh, lần này thì lại rất đau rất đau.

Thì ra đau lòng và tình cảm cũng có thể mạnh mẽ như thế.

Nụ cười yếu ớt buồn bã đọng lại nơi khóe môi, cô không tài nào gượng cười nổi nữa, thản nhiên cười lạnh, đùa cợt, phủ lên trong đôi mắt: “Đây là lần đầu tiên anh gọi tên tôi đấy, nếu như không lạnh lẽo như băng vậy thì tốt rồi.” Chậu Tulip màu đen kia, cô mang tới, cô khẽ chọt vào, không hề nhìn người kia, giống như nói chuyện với đóa hoa, cũng là giảm bớt chút lúng túng: “Chắc chắn hai ta là cặp đôi kỳ lạ nhất, qua lại hai tháng, anh chỉ gọi tên tôi đúng một lần, bảo tôi không nên có tình cảm với anh, thậm chí tin anh ngã bệnh cũng là từ miệng người bên ngoài truyền tới tai thì mới biết được, làm sao đây? Tả Thành, dường như tôi hơi mất mác, còn


/99