Tuyệt Sủng Quỷ Y Độc Phi

Chương 62 - Chương 2.1

/67


Chủ tử, thuộc hạ cũng không phải ý đó, chỉ là muốn chúng thuộc hạ tin tưởng Vân Linh là phản đồ, chúng thuộc hạ không thể nào tin nổi! Vân Trạch tiến lên một bước, ánh mắt nhìn Phong Vân Ngạo tràn đầy thản nhiên lay lộng, trong trẻo lạnh lùng nói.

Vân Linh, có gì muốn nói không?” Mí mắt Phong Vân Ngạo hơi nhíu lại, ngước mắt nhìn Vân Linh quỳ trên mặt đất, nhàn nhạt nói.

Vân Linh không có lời nào để nói. Muốn đánh muốn giết cứ tự nhiên.” Vân Linh cúi đầu thủy chung không nhìn Phong Vân Ngạo, ấp úng nói.

Phong Vân Ngạo đứng lên, chậm trãi từ trên ghế đi xuống, đi tới trước mặt Vân Linh, nhìn nàng. “Thưởng phạt phân minh, đây là kỷ luật quân đội!” Ánh mắt lóe lên, trên mặt nàng tràn đầy lãnh ý, tiếp tục nói: “Ngươi mặc dù phản bội nhưng không có nói ra chuyện tình của Quỷ Môn, chẳng qua chỉ bán đứng ta. Như vậy ngươi không phải là phản đồ của Qủy Môn. Mà là phản đồ của ta. Cho nên sinh tử của ngươi do ta nắm giữ. Hiện tại, ta cho ngươi biết quyết định của ta.” Từ ngữ nhẹ nhàng, lại làm cho mọi người ngừng thở, lẳng lặng chờ đợi.

Dạ, thả người rời đi!

Tại sao? Vân Linh rốt cuộc ngẩng đầu lên, có thể nhìn thấy chính là đôi mắt hồng hồng, mang theo tiếng khóc mà nói.

Bởi vì ngươi là muội muội ta, phản bội nhưng ta không chết. Ngươi không có nói cho bọn họ biết ta là Độc Thần. Những điều này có thể để cho ta buông tha ngươi.” Phong Vân Ngạo xoay người rời khỏi đại sảnh của Quỷ Môn. “Từ bây giờ, ta cùng ngươi là người lạ!

Muội muội sao? Ngu ngốc! Vân Linh nhịn không được nước mắt từ từ rơi xuống. Chẳng qua lúc này mang theo vui vẻ. Phong Vân Ngạo, người lạ? Đừng mơ tưởng. Cuộc đời này người là tỷ tỷ của Vân Linh, cả đời Vân Ling cùng người ràng buộc nhau!

Đứng dậy, Vân Linh sải bước ngẩng đầu rời đi, mang theo một phần ngạo nghễ, không có nhìn bất luận kẻ nào, biến mất ở bên ngoài Quỷ Môn.

Ngạo Ngạo, vì sao không giết chết nàng? Nguyệt Tát nhìn Phong Vân Ngạo trong gió lạnh đêm tối, có chút không rõ lên tiếng hỏi.

Tam, có người cùng ta” Lời Phong Vân Ngạo còn chưa nói hết liền nghe tiếng hét của Nguyệt Tát. Ngạo Ngạo! Ngạo Ngạo! Lão nương gọi là Nguyệt Tát! Tát! Không phải Tam!

. . . . . . Phong Vân Ngạo nhìn nàng, trên ót đầy vạch đen. Không khí đông cứng lại. Kết quả là tất cả mọi người lập tức rất tức giận cùng bất đắc dĩ nhìn về phía nàng. Mấu chốt là đây không phải là trọng điểm có được hay không?

Ngạo Ngạo, ngươi đã nói, chi tiết quyết định thành bại! Sắc mặt Ước Nhĩ lạnh lùng, nhìn nàng, kinh ngạc mang theo chút chờ đợi, nói.

Khóe miệng Phong Vân Ngạo thẳng tắp co quắp. Ý này nàng hiểu. Người chủ tử là nàng nên nhớ tên của thuộc hạ, đây cũng là chi tiết!

Nguyệt” Phong Vân Ngạo nhương mày, Nguyệt Tam? CMN! Nàng thống hận nhất những thứ cầm kỳ thư họa, có liên quan đến chữ viết gì đó. Trừ phi là binh pháp, còn không nàng nhìn liền nhức đầu, lại còn tên?

Trước kia khi làm nhiệm vụ, tất cả người quen thuộc nàng đều biết, nàng chỉ nhận biết hình, đã gặp qua là không quên được. Nhớ, chẳng qua là hình ảnh!

Nguyệt —— Tát! Đôi mắt đầy lửa giận của Nguyệt Tát vừa nâng lên, rất là bất đắc dĩ gằng từng chữ.

Chúng ta trở về đi thôi! Xoay người, Phong Vân Ngạo liền muốn rời đi. Nhưng ở giữa sáu vị ám vệ này, bọn họ không phải là thuộc hạ, cũng không phải là quan hệ bằng hữu, cũng không phải giống như bốn người thuộc hạ tựa như thuộc hạ tựa như bằng hữu kia. Bọn họ là huynh đệ sinh tử!

Chủ tử, đêm trăng mờ thích hợp làm chuyện xấu, là lúc nói chuyện yêu đương! Vũ Nhạc vặn eo một cái, phóng mị nhãn, thân thể giống như là không xương dựa vào trên người Nhạc Tư, xinh đẹp nũng nịu nói.

Vũ Nhạc, Nhạc Tư, Nhạc Liễu, Nhạc Nghị, Ước Nhĩ, Nguyệt Tát! Ánh mắt Phong Vân Ngạo chợt lóe, khóe miệng nhếch lên. Mặc dù không nhớ được tên, nhưng mà trong mắt lại tràn đầy vui vẻ. Mấy người này đặt tên của mình phân theo tháng. Nhạc Nghị = tháng một, Ước Nghĩ = tháng hai, Nguyệt Tát = tháng ba, Nhạc Tư = tháng tứ, Vũ Nhạc = tháng năm, Nhạc Liễu = tháng sáu. Những nhân tài tài mới chân chính là người của nàng! Mà đổi thành bốn người bên ngoài, bọn họ là một tổng thể. Giống như thời điểm phán định Vân Linh là phản đồ, bọn họ không hỏi đến nàng có bị thương hay không, mà bác bỏ nói Vân Linh không phải là phản đồ. Hiểu lầm này, có lẽ đã sớm nhất định trở thành khoảng cách ngăn cách với bọn họ. Môi Phong Vân Ngạo hơi hé ra, nói với sáu người.

Kết quả không nhìn thấy sáu người vui mừng, chỉ nhìn thấy họ đồng thời thở phào nhẹ nhỏm. Trong lòng thống nhất cảm khái một tiếng. Rốt cục cũng nhớ rồi!

……….

Chủ tử, vương phi nàng? Trong Minh Vực, Lãnh Dịch, không phải, là Minh Dịch, trên mặt vẫn treo vui vẻ, đứng bên cạnh Lãnh Tứ Hàn nhẹ giọng nói.

Vốn là không sao cả, chợt ánh mắt mọi người đồng thời lóe lên. Mà Minh Lăng lại nhướng mày, trong mắt tràn đầy ác độc, nhìn chằm chằm Minh Vương, Lãnh Tứ Hàn, muốn biết đáp án của hắn rốt cục là cái gì.

Nàng” Ánh mắt Lãnh Tứ Hàn lạnh lẽo đảo qua đám người phía dưới, làm cho thân thể bọn họ run lên, không chỗ nào ẩn nấp. Giọng nói tràn đầy lạnh lùng tiếp tục nói: “Là thê tử của bổn vương. Là thê tử duy nhất cuộc đời này!” Được rồi, chính là thê tử, không phải vương phi, cũng không phải là vương hậu. Mà là thê tử, thê tử một đời một kiếp sinh tử của hắn.”

Không thể nào! Nàng ta không xứng! Lời Lãnh Tứ Hàn vừa dứt, khuôn mặt Minh Lăng không thể tin, điên cuồng hét. Hét xong nàng ta mới ý thức được vừa rồi mình nói cái gì, nhưng lại vẫn như cũ nhìn Lãnh Tứ




/67