Tuyệt Sủng Quỷ Y Độc Phi

Chương 63 - Chương 2.2

/67


Tượng trưng cho hoàng đế là ngọc tỷ. Nhưng mà người có được ngọc tỷ cũng không phải là người cầm quyền Sở Vân quốc. Nhất định đồng thời phải có được lệnh bài 36 cấm vệ quân, như vậy mới có thể đảm bảo an toàn cho hoàng gia, tiếp theo mới có thể nắm giữ an toàn cho dân chúng.” Lãnh Tứ Hàn nhìn Phong Vân Ngạo, mang theo ngưng trọng nói: “Nhưng mà, phụ hoàng ta không có lệnh bài. Thật ra thì hiện tại ông ấy cũng không muốn có lệnh bài. Bởi vì ông ấy không muốn thiên hạ của Lãnh gia biến thành của Tư Đồ gia.” Hắn mang theo hận ý thấu xương, cùng một loại đau thương nồng đậm.

Chàng vẫn còn hận Lãnh Doanh không bảo vệ tốt mẫu phi của chàng?” Khuôn mặt Phong Vân Ngạo mang theo hận ý lẫn với vẻ phức tạp nhìn Lãnh Tứ Hàn, ánh mắt chợt lóe, nói.

Vân Hạo cũng bất động nhìn Lãnh Tứ Hàn, cái miệng nhỏ nhắn phồng lên, bĩu môi. Con ngươi chuyển động, quai hàm nhỏ phình lên thật là đáng yêu!

Hận sao? Ngạo Nhi” Nói một câu, Lãnh Tứ Hàn ôm Phong Vân Ngạo, khuôn mặt chôn ở trên hõm vai nàng, không thấy được ánh mắt của hắn. Một lát sau, chỉ nghe từ nơi sâu kín truyền ra âm thanh. “Ta không biết, không biết. Ngạo Nhi, ta nhớ mẫu phi!

Nghe được giọng nói của Lãnh Tứ Hàn, Phong Vân Ngạo không có cách nào nói ra suy nghĩ của mình. Hận, thật ra là bởi vì quá yêu. Bởi vì chàng nhớ mẫu phi của chàng, muốn phụ hoàng, muốn một nhà ấm áp. Thế nhưng nhà lại bị phá hủy trong một đêm, chắc là có hận đi!

Hàn, chàng đã nói: Có một số việc lui một bước trời cao biển rộng. Đây là chàng đã nói. Ta làm. Chàng biết, Vân Linh, ta không có giết nàng ấy, mà thả nàng đi. Hiện tại ta cảm thấy tâm tình rất thoải mái. Không phải bởi vì không giết nàng ấy, mà bởi vì trong lòng không còn oán hận ngược lại rất thoải mái.” Giọng nói nhàn nhạt của Phong Vân Ngạo vang lên, mang theo vui vẻ, lại lẫn vào một loại bất đắc dĩ rất nhạt.

Xấu xa không khóc, Hạo Hạo cũng không khóc. Hạo Hạo xoa xoa cho xấu xa, đừng khóc! Đôi mắt to của Vân Hạo chớp chớp. Hắn ngước đầu, nhìn cái đầu đen sẫm trên bả vai của tỷ tỷ, bàn tay bé nhỏ gãi gãi đầu một chút, giọng nói trẻ con vang lên.

Khóe miệng Lãnh Tứ Hàn nhếch lên, nhìn Vân Hạo đang cố hết sức xoa xoa cho hắn, nhưng thật ra là đang vò loạn tóc của hắn, có chút dở khóc dở cười, ánh mắt lóe lên. “Không khóc, không có chuyện gì. Hạo Hạo thật ngoan! Nói xong, hắn nhìn về phía Phong Vân Ngạo, bàn tay vuốt ve đầu Vân Hạo. “Có nàng ở đây thật là tốt. Thật ra thì ông ấy đối với ta rất tốt, nhưng mà ta không có cách nào tha thứ cho ông ấy. Ta không thuyết phục được chính mình.”

Bang bang. . . . . . Ánh mắt Phong Vân Ngạo chợt lóe, hai người nhìn nhau. Trong mắt cả hai đều là ác ý thú vị, không nói gì, lẳng lặng lắng nghe chuyện kế tiếp.

Vương. . . . . . Vương gia, vương phi, thức ăn đã chuẩn bị xong rồi.” Qua một hồi lâu, giọng nói của Lãnh Dịch truyền tới, làm cho ánh mắt Phong Vân Ngạo chợt lóe. Thức ăn chuẩn bị xong rồi? Nếu như mấy ngày nay nàng nhớ không lầm, thức ăn trong vương phủ, bình thường cũng không sớm như vậy.

Không có thức ăn! Lãnh Tứ Hàn nhìn về phía nương tử của mình, mở miệng nói.

Vậy chúng ta liền đi ăn cơm đi, bản phi cũng không tiện phá hư ý tốt của tổng quản nhà chàng.” Gương mặt Phong Vân Ngạo lóe lên gian xảo. Nếu như nói giống một loài động vật, đó chính là chồn. Tại sao không phải là hồ ly? Bởi vì hồ ly không có độc, mà chồn thì có độc, hơn nữa cũng gian xảo.

Tỷ tỷ thật là xấu! Không có cơm cũng muốn đi ăn cơm, cười muốn khóc! Hai người đứng lên, liền nghe được trong ngực Phong Vân Ngạo truyền đến giọng nói mềm nhũn, non nớt.

Phong Vân Ngạo nhìn đôi mắt sáng trưng của Vân Hạo. Đây là gần mực thì đen, gần đèn thì sáng sao? Đứa nhỏ này càng ngày càng gian trá. Hiện tại thế nhưng lại muốn đi xem kịch!

Cười làm sao khóc đây, có mỹ nhân trong ngực, vui mừng còn không kịp nữa.” Phong Vân Ngạo vươn ngón tay chọt một cái vào cái đầu gian trá của Vân Hạo.

Lãnh Tứ Hàn đứng bên cạnh Phong Vân Ngạo, đã sớm khôi phục bộ dáng ngốc nghếch thường ngày. Hắn vươn tay mở cửa phòng, nơi tay đặt trên cửa, vừa lúc chỉ nghe thấy ——

È hèm, đây là ngươi gõ, hơn nữa căn bản là không có thức ăn. Ngươi cái này gọi là lừa gạt chủ tử nhà ngươi. Hổ mặt cười, ngươi xong đời! Rốt cuộc, coi như là báo được thù, Nguyệt Tát mang theo giọng điệu khiêu khích nói.

Làm phiền cô nương suy nghĩ lại, vương gia cùng vương phi sẽ không rời giường! Ý kia là, ngươi trả thù vô dụng! Giọng Lãnh Dịch mang theo tia buồn cười, mềm nhẹ nói với nữ nhân tính tình nóng nảy nào đó đang dương dương đắc ý.

Ánh mắt Nguyệt Tát chợt lóe, trên dưới quan sát Lãnh Dịch một lần. “Khặc khặc” hai tiếng, bản thân khinh người rất rõ ràng. Vị chủ tử gian trá kia tuyệt

/67