Tuyệt Sủng Quỷ Y Độc Phi

Chương 64 - Chương 3

/67


Vừa vào cửa, liền truyền đến một giọng nói vô cùng lớn, Phong Vân Ngạo theo tiếng nói nhìn lại, chỉ nhìn thấy một nam tử cao lớn, trên mặt mang nụ cười, đứng ở trước mặt. “Khách quan, muốn vào chỗ ngồi chưa?”

Ừ, phiền toái dẫn đường đi! Phong Vân Ngạo lạnh lùng ứng tiếng, quét mắt một vòng mọi người đang ngồi. Loại người nào cũng có, không chỉ có người Sở Vân quốc, người đến từ quốc gia khác cũng có. Cũng khó trách, ngày mai sẽ là đại thọ của hoàng thái hậu mà.

Tỷ tỷ, bọn họ đều nhìn chúng ta! Vân Hạo làm ổ trong ngực Phong Vân Ngạo, đầu tựa trên bả vai nàng, nhỏ giọng nói.

Phong Vân Ngạo không nói gì, chậm rãi đi theo tên tiểu nhị thô to lên lầu. Nàng cũng nghe thấy chuyện mọi người đang nghị luận, mới vừa trong phút chốc yên tĩnh, sau lại khôi phục náo nhiệt, tiếp tục đề tài chưa nói xong.

Ta nói ngươi nghe, vừa rồi ta mới nghe thấy một chuyện!

Chuyện gì? CMN trong hồ lô nhà ngươi chứa cái gì nha!

Nói nghe một chút, chuyện gì vậy? Lại làm ra vẻ thần bí thế kia!

Chuyện của tên Ngốc Vương đó. Hắn cưới phế vật của Phong phủ, hơn nữa còn là một chiếc giày rách!

Giày rách? Bị người ta thượng rồi?

Đúng vậy, các ngươi không biết tên Ngốc Vương kia còn phải giúp nàng ta chăm sóc đứa nhỏ nữa. Đứa bé kia cũng 3-4 rồi!

Khụ khụ. . . . . . Khóe miệng Phong Vân Ngạo co rút, cúi đầu nhìn đôi mắt vô tội của Vân Hạo. Cặp mắt to ngập nước đang chăm chăm trông đợi thức ăn sắp được bưng lên, khóe miệng chảy nước miếng, đây là đứa nhỏ của nàng sao? Vân Hạo đại khoái khoảng 3-4 tuổi như bọn người khi đoán, mà nàng chỉ mới 11 tuổi nha! Nàng có thể sinh con lúc 7-8 tuổi? Mẹ kiếp, trỗ mã cũng còn chưa trỗ mã đâu, ở đâu ra trứng mà đi tìm nòng nọc nhỏ chứ? Thật là bực bội, bất đắc dĩ, buồn cười. Lúc này, Phong Vân Ngạo đúng là muốn mắng người tung ra tin đồn này một tiếng: Ngu ngốc!

Hạo Hạo, ăn từ từ, không ai giành mới đệ! Khoé miệng Phong Vân Ngạo giương lên nụ cười lạnh. Đặt Vân Hạo vào chỗ ngồi nhỏ bên cạnh, một bên thưởng thức trà xanh, nhàn nhạt nói.

Ánh mắt Phong Vân Ngạo chợt lóe, nhìn thấy hai người vừa vào cửa, hiển nhiên là một đôi chủ tớ. Sắc mặt thanh y nam tử hơi tái nhợt, mày kiếm thẳng đập vào đuôi lông mày, khuôn mặt anh khí mang theo chút yếu ớt, dung mạo tuấn tú không có một tia khí âm nhu. Người hầu bên cạnh một thân hắc y, khí lạnh bức người, làm cho người ta không nhìn thấy vẻ mặt. Chẳng qua Phong Vân Ngạo nghe ra chính xác là giọng nữ.

Không có chỗ ngồi? Nữ tử hắc y nhướng mày, nhìn về phía thanh y nam tử: “Chủ tử, không còn chỗ ngồi, có muốn rời khỏi hay không?”

Chung quanh yên tĩnh, đồng thời nhìn hướng người tới. Hơi thở lạnh như băng làm cho nữ tử hắc y cau mày. Trên người thanh y nam tử mang hơi thở không tầm thường, cũng làm cho mọi người trong tửu lâu cau mày.

Thanh y nam tử không nói gì, ngước mắt quét mắt một vòng, trên mặt mang theo nét cười nhẹ, nói với tên tiểu nhị thô to: “Bản công tử không muốn rời đi.”

/67