Vô Cùng Sủng Vợ: Bà Xã Lính Đặc Chủng Của Tôi

Chương 6.1 Đi tới Kinh Đô (2)

/1674


Chương 6.1 Đi tới Kinh Đô (2)

Mộc Sinh mua một chiếc điện thoại thông minh có giá khoảng một ngàn nhân dân tệ, cô cũng không cố ý chọn nó, đầu năm nay giá điện thoại thông minh tương đối cao, hơn nữa cô cũng chỉ dùng để gọi điện và gửi tin nhắn.

Vừa về đến nhà, Mộc Sinh đã bày tỏ suy nghĩ của mình với Mộc Trường Anh, cô muốn tới Kinh Đô, nghe cô nói vậy, Mộc Trường Anh im lặng một lúc lâu, hốc mắt bà đỏ bừng, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.

Mộc Sinh thấy vậy thì nhíu mày, cô cũng không muốn thế, chỉ là chuyện cô đột ngột thay đổi tính tình có thể che giấu một khoảng thời gian, chứ không thể che giấu mấy tháng thậm chí nhiều năm, huống chi có rất nhiều hàng xóm biết tính cách trước kia của cô.

Cô có thể mượn lý do suýt chút nữa tức chết - dù sao cô đã bị sốt cao một ngày, lý do này hoàn toàn có thể dùng làm cái cớ về sự thay đổi tính tình của mình, nhưng suy cho cùng, trong sương cốt cô không phải nguyên chủ, không có khả năng hoàn toàn trở thành người khác, ngay cả thói quen của cô cũng thay đổi, nhân dịp Mộc Trường Anh và những người khác chưa nghi ngờ gì, cô muốn rời khỏi đây trước để Mộc Trường Anh khỏi sinh nghi, cứ để bà quen dần rồi hãy nói.

Dù sao cô sẽ gắn bó với người mẹ và em trai này cả đời, Mộc Sinh cũng muốn sống cả đời với họ, cô cũng không muốn sau này sẽ phải lo lắng điều gì, nếu không Mộc Trường Anh lại nghi ngờ cô bị trúng tà.

Mộc Nam Tịch lại thích đọc tiểu thuyết, tiểu thuyết trùng sinh chắc chắn đã từng đọc, khó có thể đảm bảo rằng cậu sẽ không nghĩ ngợi lung tung, nhất là khi tình huống kia có thể xảy ra.

Trước khi trùng sinh, cô cũng không tin có chuyện trùng sinh như vậy....

"Mẹ đừng suy nghĩ nhiều, con muốn tới Kinh Đô tìm một công việc để kiếm tiền học phí thôi, hơn ba vạn kia chỉ đủ cho con dùng hai năm."

Hiếm khi Mộc Sinh giải thích với mình, Mộc Trường Anh xoa xoa mắt, khàn giọng nói: "Mẹ có thể cho con tiền..."

"Không cần đâu, con có đủ rồi, Nam Tịch vẫn đang học lớp mười một, là lúc cần tiêu nhiều tiền nhất, con lên đại học rồi, có thể làm việc nuôi sống bản thân, mẹ nuôi Nam Tịch cho tốt là được rồi."

Mộc Sinh không ngờ lại giải thích vòng vo như vậy, khi nghe thấy lời giải thích thẳng thắn của Mộc Sinh, Mộc Trường Anh lập tức bật khóc: "... Mẹ biết mấy năm nay mẹ có lỗi với con, nhưng con yên tâm, cho dù thế nào mẹ cũng kiếm đủ tiền học đại học cho con!”

Mộc Sinh: "..."

Cô thật sự không nghĩ đến chuyện dùng tiền của Mộc Trường Anh, bà phải nuôi Mộc Nam Tịch, cũng không phải cô không hiểu, nhưng hiển nhiên đã hiểu lầm ý của cô.

Buổi chiều hôm sau, Mộc Sinh mua vé tàu hỏa đi Kinh Đô, lần đầu tiên trong đời Mộc Sinh ngồi tàu hỏa, trước kia đi đâu cô cũng đi máy bay, lần đầu tiên ngồi tàu hỏa, Mộc Sinh cảm thấy rất mới lạ.

Mộc Trường Anh muốn đặt vé máy bay cho cô, nhưng Mộc Sinh từ chối, vé máy bay mất một ngàn rưỡi, vé tàu hảo chỉ mấy bốn trăm rưỡi, đi đường cũng không mất tới hai ngày, cô có thể từ từ chịu đựng, nhất định sẽ vượt qua được.

Trước kia Mộc Sinh không phải lo lắng về chuyện tiền bạc, bây giờ rơi vào tình trạng thiếu tiền trầm trọng như vậy cô cũng có thể chấp nhận được, chứng tỏ tố chất tâm lý của cô rất tốt.

Thu dọn mọi thứ xong, buổi tối Mộc Nam Tịch về nhà ăn bữa cơm đoàn viên, nghe Mộc Sinh muốn đi, cả đêm cậu đều im lặng.

Sáng ngày hôm sau, Mộc Sinh phải tới ga xe lửa, cô không để Mộc Trường Anh đưa bản thân đi, Mộc Nam Tịch hiếm khi dậy sớm, vốn định đưa Mộc Sinh đi, lại bị một câu của Mộc Sinh chặt đứt ý niệm: “Mau về ngủ đi, lần sau cố gắng thi đậu!”


/1674