Vô Cùng Sủng Vợ: Bà Xã Lính Đặc Chủng Của Tôi

Chương 6.2 Đi tới Kinh Đô (2)

/1674


Chương 6.2 Đi tới Kinh Đô (2)

Mộc Nam Sinh xấu hổ nói: “Chị gọi điện thoại em sẽ không nghe máy!” Sau đó cậu đóng sầm cửa phòng lại.

Mộc Sinh nhún vai, cô không có ý định gọi cho Mộc Nam Tịch.

Không biết có phải vì Mộc Sinh muốn đi không, hôm nay thời tiết ở Hoài Thành đã ấm áp trở lại, Mộc Sinh mặc một chiếc áo thun màu trắng đơn giản, khi đến ga tàu, cô bị biển người trước mặt dọa sợ.

Khắp nơi đều có người xếp hàng dài, vô số người cầm hành lý chen chúc đi qua, túi lớn túi nhỏ, so với sân bay giống như hai thế giới.

Nhưng cảnh tượng này vẫn kém fan hâm mộ ra sân bay đón minh tinh.

Mộc Sinh lắc đầu, cô cầm hành lý bước vào đại sảnh, vì đến đúng giờ nên tàu hỏa Mộc Sinh ngồi đã bắt đầu soát vé, may mắn là dù đông người nhưng thời gian qua các cửa kiểm tra an ninh lại rất nhanh, Mộc Sinh chỉ mang theo một vali và một túi đồ ăn vặt nên ung dung đi qua, vượt qua nhiều biển báo chỉ đường, cô đã tìm thấy tàu hỏa của mình, bởi vì đặt vé giường cứng nên lúc Mộc Sinh đến, khoang tàu này vẫn chưa có người.

Lối đi rất hẹp, Mộc Sinh tìm đến giường của mình, tấm ga trải giường trên đó đã sạch sẽ, nhưng rõ ràng đã có rất nhiều người ngủ trên đó, cô mở vali, lôi một tấm ga trải giường mới tinh mà Mộc Trường Anh nhét vào rồi trải tấm ga rải lên trên, nhét vali xuống dưới giường, sau đó nhảy lên giường nghịch điện thoại.

Vé giường cứng này cô nhanh tay mới giành được, bởi vì ngày hôm sau đi luôn nên không có vé ngồi, nếu không phải lần đầu tiên mua vé nên còn bỡ ngỡ, có lẽ cô đã đặt vé giường mềm rồi, vé giường cứng này là do một người trả lại vé nên cô mới cướp được, nhưng không may lại ở giường thấp nhất.

Mộc Sinh cảm thấy mình thật may mắn, tâm trạng cô rất vui vẻ.

Cô là người đầu tiên đến, một lúc sau, người khác lần lượt đi lên, có đủ loại người đặt mua vé tàu hỏa, ngoại trừ một người đàn ông khỏe mạnh vạm vỡ, khoang này hầu hết đều là những người trẻ tuổi bình thường và các cha mẹ trẻ có con nhỏ, điều đáng ngạc nhiên hơn nữa chính là, trong khoang này cũng có một cô gái trẻ rất xinh đẹp, ăn mặc hợp mốt nhưng lại rất im lặng, thích nói chuyện, vừa vặn ở ngay cạnh giường của Mộc Sinh.

Xe lửa bắt đầu khởi động, Mộc Sinh lấy một gói bạc hà trong túi đồ ăn vặt mà Mộc Trường Anh mua cho cô, cô không biết mình có say tàu hỏa hay không, nhưng cô phải đề phòng trước.

Cũng may sau khi tàu hỏa chuyển động, cô không cảm thấy khó chịu gì nữa, nhưng không gian rất bí bách, mùi không được tốt lắm, lúc này, Mộc Sinh đột nhiên cảm nhận được một ánh mắt đang nhìn mình, cô ngẩng đầu nhìn thì thấy người đàn ông vạm vỡ ở giường trên rụt đầu lại.

Mộc Sinh nhếch môi cười, cô cảm thấy chuyến tàu này không yên ổn như vậy, ánh mắt vừa rồi không mang theo ý đồ xấu xa!

"Hu hu hu hu..."

Đúng lúc này, tiếng khóc của một đứa trẻ vang lên, kèm theo đó là tiếng của đôi vợ chồng trẻ đối diện Mộc Sinh đang dỗ dành đứa trẻ, nhiều người không khỏi nhíu mày, may mà là ban ngày, mọi người cũng không quá để ý đến tiếng khóc của đứa bé

Đôi vợ chồng trẻ có vẻ hơi ngượng ngùng, mất một lúc lâu mới dỗ được đứa con một tuổi của mình, lúc này, không biết từ đâu truyền đến một tiếng hét lớn: "Ồn ào quá!"

Giọng nói thô và dày, sắc mặt của đôi vợ chồng trẻ đỏ bừng , nhưng họ không biết âm thanh phát ra từ đâu, Mộc Sinh nhìn về phía giường của người đàn ông vạm vỡ, cô dừng lại một chút, sau đó chuyên tâm nghịch điện thoại di động của mình.


/1674