Vô Cùng Sủng Vợ: Bà Xã Lính Đặc Chủng Của Tôi

Chương 7.1 Sự cố trên tàu hỏa

/1674


Chương 7.1 Sự cố trên tàu hỏa

Cuối cùng Mộc Sinh cũng lĩnh giáo được sức mạnh của tàu hỏa, cũng may rạng sáng mai sẽ tới Kinh Đô, tuy rằng thời gian không được lý tưởng lắm.

Đồ ăn trên tàu hai ngày nay khó ăn muốn chết, bởi vì trong xe ngày càng khó chịu, cô ăn uống cũng không thấy ngon miệng, hai ngày uống mấy chai nước, cô cũng không thấy đói, chỉ ăn một hộp mì ăn liền.

Bởi vì bầu không khí nặng nề, cả ngày Mộc Sinh đều nằm trên giường.

Những người trẻ trong xe nhanh chóng làm quen với nhau, nhưng Mộc Sinh và cô gái xinh đẹp có vẻ không hợp nhau, hai ngày qua không ai nói với nhau câu nào.

Tính tình của người đàn ông vạm vỡ không tốt lắm, những người trong khoang nói với anh ta một lời nào, chỉ khác là ánh mắt của người đàn ông nhìn cô gái bên cạnh Mộc Sinh ngày càng trở nên kinh tởm, lúc đi qua giường cô gái còn cố ý đụng vào cô gái một chút, hình như cô gái kia cũng phát hiện ra, buổi tối cũng không dám ngủ, buổi sáng chỉ nằm sát vào bên trong chợp mắt chút thôi.

Có lẽ sắp tới nơi nên người đàn ông kia có chút nóng nảy, sang hôm sau nhân lúc cô gái kia đang ngủ bèn sờ eo cô gái, những người trẻ tuổi kia thấy cũng không nói gì, bởi vì vẻ mặt của người đàn ông kia rất hung dữ.

Chỉ khi nhân viên tới bán thứ gì đó, đối phương mới tức giận rút tay lại, cô gái kia đã bị đánh thức, nhưng dù có sợ hãi, cũng chỉ im lặng co người vào trong góc không nói một lời.

Buổi tối, Mộc Sinh đi ngủ sớm, nhưng vì tàu hỏa vốn ồn ào, cô ngủ cũng không say, mơ hồ bị tiếng khóc đánh thức, lúc tỉnh táo hơn mới biết tiếng khóc kia phát ra từ giường của cô gái, trong tiếng khóc còn mang theo tiếng kêu cứu yếu ớt.

"Cầu xin các người giúp tôi ... giúp tôi với ..."

Giọng cô gái hơi khàn, Mộc Sinh mở mắt ra, cô và cô gái đang đối đầu nhau, mượn ánh đèn từ toa tàu, Mộc Sinh quay đầu thì thấy người đàn ông kia đang đè cô gái lại, xe rách quần áo của cô gái, mặc dù cô gái giãy giụa nhưng cũng không dám gây ra tiếng động lớn, bởi vì có một con dao nhọn đang chĩa vào bụng cô gái.

Những người khác cũng bị đánh thức, nhưng không ai dám ngăn cản, thậm chí có hai người nằm ở một bên run rẩy, hiển nhiên không ai dám quan tâm.

Khi Mộc Sinh đứng dậy, một vài người nhìn thấy họ, họ sợ hãi nhìn sang, người đàn ông kia dường như đã nhận ra điều đó, gã ta ngẩng đầu lên, hung dữ mắng Mộc Sinh: "Mẹ mày, ít xen vào chuyện của người khác thôi, nếu không mày cũng sẽ bị như vậy!”

Để tăng tính răn đe, gã ta còn vung con dao về phía Mộc Sinh.

Cô gái bị đè nặng tuyệt vọng nhìn Mộc Sinh, trong miệng khẽ phát ra tiếng cầu cứu nho nhỏ.

Mộc Sinh nheo mắt lại, một luồng khí lạnh lẽo khiến người khác run sợ lan tỏa khắp cơ thể, đột nhiên, cô hành động nhanh như một con báo, hai ngón tay đập vào cổ tay người đàn ông, không biết chuyện gì xảy ra, bàn tay người đàn ông trở nên mềm nhũn, con dao cũng rơi trên giường cô gái.

Khi người đàn ông không kịp phản ứng, tay của Mộc Sinh đập vào sau đầu gã ta.

"Rầm" một tiếng, kèm theo tiếng giá đỡ kim loại rỗng bên cạnh giường, đầu của người đàn ông đập vào bên trên, sức lực mạnh đến nỗi khiến người đàn ông bắn ngược lại hai lần, gã ta trợn trắng mắt, tuột xuống người cô gái, ngất đi.

Đột nhiên, cả khoang tàu im lặng như chết.

Không biết từ đâu truyền đến tiếng thì thào bàn tàn: "Đẹp trai quá..."


/1674