Vô Cùng Sủng Vợ: Bà Xã Lính Đặc Chủng Của Tôi

Chương 9.1 Ổn định chỗ ở

/1674


Chương 9.1 Ổn định chỗ ở

Căn nhà trống không, chỉ có hai chiếc giường gỗ nhỏ, một cái bàn và một cái tủ treo quần áo. một vài chiếc ghế đẩu nhỏ và những vật dụng cần thiết để dọn dẹp vệ sinh, trừ những thứ đó ra, chăn màn không có một cái nào.

Ưu điểm duy nhất là tuy cách vài con phố, nhưng mỗi sáng chỉ cần ngồi xe bus mười phút là tới trường học.

Trải qua một buổi sáng bận rộn với công việc, sau khi tìm được chỗ ở, Mộc Sinh và Mặc Dao chuyển hàng lý vào nhà mới, Mặc Dao cũng bắt đầu dọn dẹp nhà cửa.

Trong nhà lâu không có người ở nên có mùi ẩm mốc, Mộc Sinh ngửi thấy không quen nhưng không có cách nào khác, đành phải ép mình vào phòng dọn dẹp, Mặc Dao thấy cô quét vài cái nhưng lại không có trình tự gì thì biết ngay cô không phải là người hay làm việc nhà, vì vậy Mặc Dao bèn đẩy Mộc Sinh ra ngoài.

Mộc Sinh sờ sờ mũi, cô mượn chủ nhà một chai làm mát không khí, mùi bên trong rất khó ngửi những mặt ngoài vẫn còn ổn, Mộc Sinh quét dọn bên ngoài của, chờ Mặc Dao quét dọn phòng xong, cô phun chai xịt làm mát không khí vào phòng, sau đó đóng cửa lại, cả hai chuẩn bị đi siêu thị mua một số nhu yếu phẩm.

"Đầu tiên là mua đồ ăn, mua chảo, xẻng xào rau và gia vị như dầu, muối, nước sốt và giấm ..."

Lúc ở trên xe buýt, Mặc Dao dùng điện thoại di động lập danh sách những món đồ cần mua, Mộc Sinh vô cùng ngưỡng mộ Mặc Dao, không ngờ cô ấy là một người có kỹ năng sống cao như vậy, bây giờ nghĩ lại thì cảm thấy người bạn cùng phòng này cũng không tệ, tuy nhiên, khi nghe nói cần phải mua một đống đồ dùng kia, Mộ Sinh lại cảm thấy to đầu.

"Nồi và nhu yếu phẩm mua cũng được, nhưng tủ lạnh có lẽ tạm thời chưa cần dùng tới.” Nghĩ đến ví tiền của mình, Mộc Sinh lại than thở, quả thật không quản việc nhà nên không biết củi gạo đắt, nhớ này đó, Mộc Sinh chưa bao giờ nghĩ rằng mình mua những đồ dùng sinh hoạt này lại do dự có đủ tiền hay không...

"Sao mà được, bây giờ nóng nực, không mua tủ lạnh sao có thể sống được!" Hiển nhiên Mặc Dao không đồng ý. "Mấy loại trái cây phải bỏ vào tủ lạnh ăn mới ngon, đôi khi mình còn muốn ăn kem ly nữa...mình còn chưa nói muốn mua điều hòa nữa, yên tâm đi, mình trả tiền cũng được.”

Mặc Dao vỗ ngực, trông rất khí phách, Mộc Sinh im lặng, xem ra tới Kinh Đô tiêu không nhiều tiền chỉ là ảo tưởng của cô.

Siêu thị đông nghịt người, Mặc Dao đưa Mộc Sinh đến thẳng khu tươi sống, cô ấy nói đây là lần đầu tiên cô ấy đến Kinh Đô, nhưng hình như lại rất quen thuộc với siêu thị.

Mấy món đồ như nồi cơm điện khá phiền toái, vì chúng đều là đồ lớn, Mặc Dao và Mộc Sinh phân nhau mua đồ, Mặc Dao mua đồ điện, còn Mộc Sinh chịu trách nhiệm mua đồ ăn.

Mộc Sinh cũng không biết mua gì nên nhìn các dì trong siêu thị, cô đi theo họ mua đồ, thuận tiện mua một chút hoa quả.

Cuối cùng, cô ra ngoài ra ngoài tìm một chiếc xe đẩy trong siêu thị rồi bỏ đồ lên xe, sau đó quay lại mua một ít đồ dùng sinh hoạt như bàn chải đánh răng, cốc chén, bột giặt, sữa tắm... cô cũng không ngốc, những thứ này vẫn có thể mua giúp Mặc Dao, suy nghĩ một chút, cô còn mua hai cái chiếu, hai chiếc chăn mỏng và hai cái gối đầu, những thứ này chưa tới một ngàn, Mộc Sinh vẫn rất hài lòng.

Cô cũng không chọn những thứ rẻ nhất, mua đồ cũng nằm trong khoảng từ trung bình trở lên, tuy nói đồ đắt chưa chắc đã tốt nhưng Mộc Sinh vẫn sẽ chọn những thứ đắt tiền hơn một chút, dù sao đắt cũng có giá trị của đắt.

Chờ Mặc Dao mua đồ xong, lúc rời khỏi siêu thị còn xách theo một ít dầu, muối, nước sốt và giấm, cô cười cười toe toét với Mộc Sinh: "Mình mua nhiều đồ nên để siêu thị giao hàng."

Đây là một siêu thị lớn, Mặc Dao mua tủ lạnh và các vật dụng khác, nhất định phải giao đến tận nơi.

Về đến nhà, đặt hết đồ đạc vào phòng, nhìn căn phòng trống không trở nên phong phú hơn một chút, Mộc Sinh cảm thấy thỏa mãn lạ thường.

Lúc mọi thứ sắp xếp xong xuôi đã là tám chín giờ tối, sau một ngày mệt mỏi, Mặc Dao vẫn còn sức chạy ra ngoài mua rất nhiều đồ ăn vặt và đồ uống lạnh, còn có kem ly, tất cả chất đầy trong tủ lạnh, Mộc Sinh thấy vậy thì toát mồ hôi đầu.

Mộc Sinh không mệt mỏi như vậy, từ khi cơ thể này đã hợp nhất với linh hồn của cô, tuy không khỏe mạnh bằng kiếp trước, nhưng cũng dần trở nên khỏe mạnh, sức lực của cô ấy ngày càng tăng lên, cô cũng không thèm rèn luyện, từ khi sống lại, Mộc Sinh không để mấy chuyện nhỏ đó vào lòng nữa.

Ngược lại Mặc Dao mệt bở hơi tai, thậm chí còn không ăn cơm tối, bởi vì Mộc Sinh nói không muốn ăn nên tắm rửa rồi lên giường đi ngủ.

Mặc Dao dời giường sang phòng của Mộc Sinh, bởi vì phòng bên kia thông gió tốt hơn nên Mặc Dao biến nó thành phòng bếp.


/1674