Cô vợ nhỏ thần bí của tổng giám đốc full

Chương 253:

/318


Chương 253:

Editor: May

 

          Nam Cung Diệu lái xe mang theo Mộ Hi đi tới một biệt thự khác của anh.

 

          Xe dừng lại ở trước biệt thự.

 

          "Đừng động." Nam Cung Diệu ý bảo Mộ Hi ngồi ở trong xe, mà anh là... đi đến bên Mộ Hi, ôm cô ra từ trong xe.

 

          "Em có thể tự mình đi, thả em xuống đi!" Mộ Hi có chút xấu hổ nói, vì người đàn ông này động một chút là ôm cô lên, không biết còn tưởng rằng cô là búp bê đó!

 

          "Sao anh đành lòng khiến cho em vất vả! Bởi vì kế tiếp em sẽ có nhiệm vụ rất khó khăn cần hoàn thành." Nam Cung Diệu nói.

 

          "Gian thương, quả nhiên không làm mua bán lỗ vốn!" Mộ Hi liếc Nam Cung Diệu một cái, nhừn trên mặt vẫn lộ ra ý cười.

 

          Đi vào biệt thự, ở đây trang hoàng vô cùng khác biệt, có lẽ là ở đây không có người ở, lộ vẻ đặc biệt thanh tịnh, Nam Cung Diệu trực tiếp ôm Mộ Hi đến phòng ăn.

 

          Anh đặt cô vợ nhỏ đến trên chỗ ngồi.

 

          "Chờ anh một chút, không cho phép lộn xộn." Nam Cung Diệu nói xong rời đi, chỉ chốc lát sau, trong tay nhiều thêm một cái chậu, bên trong có nước và khăn lông.

 

          "Anh muốn rửa con mèo đen nhỏ của anh thật tốt, nhìn khuôn mặt đầy nước mắt này một chút đi!" Nam Cung Diệu ôn nhu lau mặt cho Mộ Hi.

 

          "Anh, coi em thành phế vật sao? Em có thể tự mình làm, đưa em khăn lông." Mộ Hi nói xong liền muốn lấy khăn lông.

 

          "Đừng động, để anh." Nam Cung Diệu lần nữa thả khăn lông vào trong nước vắt một cái, sau đó lại lau cho Mộ Hi một phen.

 

          "Vì sao không để cho em tự mình làm? Anh còn cưng chiều em như vậy, em sẽ muốn bay lên trời, đến lúc đó cũng đừng trách em biến thành nữ vương không nói đạo lý nghiền ép anh!" Mộ Hi bĩu môi hỏi.

 

          "Hoan nghênh em nghiền ép, ông xã anh có rất nhiều mỡ, còn có chờ một chút, em sẽ rất vất vả, chính là lão nhị rất nhớ em, cho nên liền phiền toái mượn bình chữa lửa nhỏ của cô vợ đáng yêu dùng một chút." Nam Cung Diệu cười nói.

 

          "Khó trách anh ân cần như vậy, có mục đích, có âm mưu, hửm?" Mộ Hi nắm cằm Nam Cung Diệu nói.

 

          "Hiện tại nữ vương liền muốn nghiền ép vi phu sao?" Nam Cung Diệu giả bộ vẻ mặt đáng thương nhìn Mộ Hi, bây giờ cô vợ nhỏ giống như là một tiểu sắc nữ, lại có thể học anh, nâng cằm của anh lên.

 

          "Nghĩ tốt quá." Mộ Hi cười nói.

 

          "Dựa theo lẽ thường mà nói, sau khi nâng cằm lên nên hôn môi đối phương." Nam Cung Diệu thấy cô vợ nhỏ chỉ là nâng cằm của anh lên, không có ý tứ tiếp tục, cho nên tốt bụng nhắc nhở một chút.

 

          "Vậy, nếu anh phục vụ tốt cho nữ vương, bản nữ vương có thể ngẫm lại nghiền ép anh như thế nào?" Mộ Hi nói xong liền cười ha hả, không nghĩ tới ông xã của mình còn có lúc hài hước như vậy, hoàn toàn không giống người lạnh băng, đến tóc gáy cũng muốn dựng thẳng ở trong công ty.

 

          "Được, như vậy hiện tại anh muốn bật đèn, xin nữ vương mở to hai mắt nhìn cho kỹ." Hóa ra sau khi bọn họ đi vào vẫn không có bật đèn lên, vì rất ít đến biệt thự này, toàn bộ rèm cửa sổ đóng kín, trong phòng có chút tối, Nam Cung Diệu bật đèn lên, trong nháy mắt Mộ Hi trợn to mắt.

 

          "Lúc đầu, em vừa tiến vào đã ngửi thấy mùi hoa hồng rất thơm, vốn tưởng rằng là mùi hương bên ngoài bay vào." Mộ Hi nhìn hoa hồng vây quanh phòng ăn, còn có thức ăn được che đậy trên bàn, hốc mắt đã ươn ướt.

 

          "Anh, anh, tại sao muốn đối tốt với người ta như vậy? Em không chịu nổi, khốn kiếp, em lại muốn khóc!" Mộ Hi lau nước mắt một phen.

 

          "Bà xã thân ái, xin mời thưởng thức?" Nam Cung Diệu thân sĩ làm tư thế mời với Mộ Hi.

 

          Mộ Hi phốc xuy bật cười, Nam Cung Diệu ân cần kéo ghế ra cho cô vợ nhỏ, vì vậy Mộ Hi ưu nhã ngồi xuống.

 

          Mộ Hi thấy trên bàn có món ăn Quảng Đông, món cay Tứ Xuyên, thịt bò bít tết, rượu đỏ, còn có các loại bánh ngọt Mộ Hi thích ăn. Thật ra, những thứ này đều là Mộ Hi thích nhất, Nam Cung Diệu đều ghi nhớ khẩu vị của Mộ Hi ở trong lòng.

 

          "Anh?" Mũi Mộ Hi chua xót một trận, hóa ra ông xã đều ghi nhớ những món mình thích ăn ở trong lòng, tất cả những thứ này đều là món ăn cô thường thích nhất.

 

          Nam Cung Diệu cũng không có ngồi xuống chỗ ngồi đối diện, mà là ôm Mộ Hi lên, sau đó thả cô lên trên chân mình, hai tay bao quanh cô vợ nhỏ, chuẩn bị bắt đầu cho cô vợ nhỏ ăn cơm.

 

          "Ăn ngon không?" Nam Cung Diệu cắt một phần nhỏ thịt bò bít tết đút tới trong miệng Mộ Hi.

 

          "Ăn ngon, nhưng mà ăn cơm như vậy, giống như không có cách nào chuyên tâm?" Mộ Hi ngẩng đầu nhìn người đàn ông của mình nghiêm túc cắt thịt bò bít tết cho cô, nghe hơi thở của riêng anh, hoàn toàn quên mùi vị thịt bò bít tết là gì.

 

          "Ăn ngon liền ăn nhiều một chút."

 

          "Em muốn tự mình ăn?" Mộ Hi nói.

 

          "Không được, em phải quen chuyện anh đút em ăn cơm, bởi vì về sau sẽ thường xuyên có cơ hội như thế." Nam Cung Diệu lại đút Mộ Hi một miếng thịt bò bít tết.

 

          "Em muốn uống rượu đỏ, là uống chung với anh."

 

          Mộ Hi nói, trong lòng nghĩ, muốn uống rượu đỏ, vậy anh sẽ phải buông cô ra đi? Ai ngờ, Nam Cung Diệu bưng rượu đỏ để cho cô vợ nhỏ uống một ngụm, sau đó chính mình lại uống một ngụm.

 

          "Xem, đây không chính là chúng ta uống chung ư."

 

          Mộ Hi không nghĩ tới ông xẫ lại dùng một cái ly uống rượu đỏ với cô, còn nhớ anh rất là thích sạch sẽ, đừng nói dùng cái ly uống rượu của người khác, dù là cái ly của bản thân anh cũng sẽ thường xuyên thay đổi, bởi vì đều có thể thấy được ở trong phòng làm việc của anh, trong tủ rượu có rất nhiều cái ly, hơn nữa, mỗi khi qua một thời gian, những cái ly này đều phải xử lý sạch, sau đó lại đổi mới một lần nữa.

 

          "Anh lại có thể dùng một cái ly uống rượu đỏ với em?" Mộ Hi giật mình hỏi.

 

          "Như thế nào? Chẳng lẽ em nghĩ tới anh dùng miệng đút em uống rượu đỏ. Được rồi, rất nguyện ý cống hiến sức lực." Nam Cung Diệu bưng ly rượu lên chuẩn bị uống rượu đỏ, ý kia là muốn đút cô vợ nhỏ uống, còn là dùng phương thức uống đặc biệt.

 

          "Không không, không cần, cám ơn thân ái." Mộ Hi cuống quít đoạt lấy ly rượu, nếu để cho anh dùng miệng đút rượu đỏ với cô, đây không phải là sẽ bị anh hôn ư!

 

          Cứ như vậy, Mộ Hi bị Nam Cung Diệu liên tục ôm ăn xong một bữa tối, mặc dù là ăn xong bữa tối dưới ánh nến, nhưng Nam Cung Diệu giống như vẫn không có ý tứ muốn buông cô vợ nhỏ ra, giống như vừa buông tay thì cô vợ nhỏ sẽ chạy mất.

 

          Mộ Hi đột nhiên rất thích giờ phút ấm áp và yên tĩnh này, không thể phủ nhận cô hết sức lưu luyến ấm áp vây quanh này, cô thương anh, cho nên cuộc sống sau này, cô hy vọng vĩnh viễn thuộc về anh.

 

          Mộ Hi vừa nghĩ như vậy, từ từ liền ngủ mất, bởi vì tối ngày hôm qua Vân Tĩnh Sơ sinh con, Mộ Hi không ngủ cả một đêm, cho nên giờ phút này cô rất mệt.

 

          Nam Cung Diệu chợt nghe hô hấp rất nhỏ, cúi đầu nhìn lại, cô vợ nhỏ lại có thể ngủ thiếp đi, bởi vì vừa rồi cô vợ nhỏ yên tĩnh một lúc, làm cho Nam Cung Diệu ngửi thấy mùi hương mê người của cô vợ nhỏ, lúc suy nghĩ muốn ăn thỏ trắng nhỏ, lại phát hiện cô ngủ thiếp đi! Nam Cung Diệu cười cười bất đắc dĩ.

 

          Nam Cung Diệu ôm cô vợ nhỏ lên lầu, anh đi từ từ, chỉ sợ đánh thức cô vợ nhỏ, mặc dù biết một khi cô vợ nhỏ ngủ, tỷ lệ tỉnh rất thấp, nhưng anh vẫn nhẹ nhàng ôm cô vợ nhỏ như trước, sợ kinh động đến người phụ nữ trong ngực.

 

          Đi vào phòng ngủ, Nam Cung Diệu đặt cô đến giữa giường, sau đó từ từ cởi quần áo cô vợ nhỏ xuống, bởi vì mặc quần áo ngủ sẽ rất không thoải mái! Mà anh cũng cởi quần áo ra, nhẹ nhàng nằm ở bên cạnh cô vợ nhỏ, mặc dù chỉ ở bên cạnh như vậy là đủ rồi, bởi vì dưới bình thường tình huống cùng nhau ngủ với cô vợ nhỏ, Nam Cung Diệu đều là ngủ vô cùng gần sát, hơn phân nửa giường đều là vị trí của cô vợ nhỏ, Nam Cung Diệu ngủ hết sức yên tĩnh, mà Mộ Hi đúng lúc ngược lại, lúc nào cô cũng vươn tay chân ra, còn thỉnh thoảng đá lung tung, hết sức không thành thật!

 

          Nam Cung Diệu nhìn cô vợ nhỏ chăm chú, nhẹ nhàng vuốt ve môi của cô, lông mi của cô, gương mặt của cô...

 

          Tóm lại tất cả đều rất đẹp, khó trách anh yêu cô, yêu đến nổi điên, đây là một ngũ quan xinh đẹp cỡ nào.

 

          "Ngủ đi, cô vợ nhỏ của anh." Nam Cung Diệu cũng từ từ nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.

 

 


/318